Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 129

Tần Trình đột nhiên đến, dẫn phát một đợt chấn động nhỏ trong đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm». Hắn được người sản xuất phim hướng dẫn vào đoàn, trước khi hắn chính thức đến, Dung Hủ không biết, Jennifer không biết, ngay cả đạo diễn phim Clemens cũng không hề biết, ngày hôm nay sẽ có người đến đoàn phim tham ban.

Thân là một diễn viên, Tần Trình đã sắp làm đến mức tận cùng, nhưng thân phận hắn tới đoàn phim hôm nay, là người đầu tư.

«Ba nghìn hai trăm dặm» hao tổn của cải cực lớn, chỉ vì thuê cả con đường quốc lộ xuyên qua hai bang, đã tốn hơn tám con số USD. Chính cái gọi là tiền không chê ít, càng nhiều càng tốt, lúc chế tác hiệu ứng hậu kỳ, còn phải tiêu một khoản tiền lớn.

Cái thứ như hiệu ứng luôn là tiêu tiền càng nhiều, làm được càng tốt, tiền nào của nấy, tương đối chân thật.

Cho nên lần này, khi Tần Trình để lộ ra ý nguyện đầu tư «Ba nghìn hai trăm dặm», người sản xuất là Kraft tiên sinh không chút do dự đưa hắn đến đoàn phim.

Mới đầu nhìn thấy Tần Trình, Clemens nhíu mày, cười như không cười nhìn về phía người sản xuất, không tỏ vẻ gì. Nhưng chờ Kraft tiên sinh kéo hắn đến một bên, cười tủm tỉm nói rằng: “Tần là một trong những cổ đông của Hoa Hạ Entertainment, ở phương diện đóng phim có lẽ hắn thực tinh thông, nhưng hắn chưa bao giờ đầu tư điện ảnh. Cle, người ngốc nhiều tiền, không kiếm một phen hả?”

Ngay sau đó, Clemens nhất thời mặt mày hớn hở, nhiệt tình chủ động hoan nghênh Tần Trình vào đoàn phim.

Sau khi đơn giản giới thiệu các bộ phận của đoàn phim cho đối phương biết một lần, Clemens lại để minh tinh Hoa Hạ duy nhất của cả đoàn phim —— Dung Hủ —— dẫn Tần Trình tham quan nơi nơi. Đối với yêu cầu này, Dung Hủ thật sự là dở khóc dở cười, cậu nhìn về phía Tần Trình đứng ở bên cạnh Clemens, vẻ mặt “tôi rất dễ lừa”, chỉ đành dắt người đi, dạo quanh trong phim trường.

Lúc gần đi, Jennifer khó xử chau mày, kéo Dung Hủ đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Dung, cái câu tôi nói vừa rồi, hẳn là hắn không có nghe thấy đi? Tôi quen biết Tần nhiều năm, nếu hắn thật sự nghe thấy, không nên là phản ứng hiện tại, có lẽ, cậu có thể nhân cơ hội dò hỏi xem?”

Nghe vậy, Dung Hủ lặng lẽ nâng mắt nhìn Tần Trình cách đó không xa một cái. Giờ phút này, Clemens đang nói năng thong dong giới thiệu bộ phim của mình với Tần Trình, đồng thời mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói cho Tần Trình biết, hắn lập một mục tiêu nhỏ cho bộ phim điện ảnh này, trước hết giành được phòng bán vé mười tỷ.

Đối với việc này, người đàn ông tuấn mỹ tao nhã ý vị sâu xa “à” một tiếng, sau đó nâng mắt, nhìn về phía Dung Hủ.

Tầm mắt lập tức thu về, thiếu niên cúi đầu nhìn về phía Jennifer, giọng điệu trấn định nói rằng: “Yên tâm, Jennifer, dù hắn thật sự nghe được, tôi cũng sẽ khiến hắn không hoài nghi. Chỉ là ‘Tần Phong Phong’ thôi, hắn làm sao có thể liên tưởng nhiều như vậy? Chị đi quay trước đi, tôi dẫn hắn tùy ý tham quan đã.”

Jennifer nhẹ nhàng gật đầu.

Rốt cuộc, đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» lại bắt đầu quay phim, nhưng nam chính Dung Hủ lại dắt người đàn ông nào đó, thoải mái rời khỏi phim trường, đi dạo trên vùng bình nguyên hoang vu rộng lớn.

Gần đây, «Ba nghìn hai trăm dặm» vẫn luôn quay cảnh trên quốc lộ. Đoàn phim lâm thời dựng rất nhiều trường quay, thành viên các tổ đạo cụ, tổ hoá trang, tổ ánh sáng, tổ camera có thể ở trong đó làm việc, ở chỗ đại khái hai mươi km bên ngoài có một trấn nhỏ, buổi tối đoàn phim sẽ lái xe đến trấn, ở lại khách sạn địa phương.

“Anh có biết cuối cùng lúc chúng ta đi, Cle bắn cho em một ánh mắt, là có ý gì không?” Trong tiếng gió gào thét mà qua, tiếng cười khẽ của thiếu niên và tiếng nói mềm nhẹ xen vào nhau, uyển chuyển như tiếng đàn.

Tần Trình mặc một cái áo gió, hai tay cắm trong túi áo, nâng bước đi về phía trước. Hắn trầm tư một khắc, hỏi: “Bảo em giúp đỡ gài tiền của anh à?”

Bước chân đột nhiên dừng lại, Dung Hủ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Nếu anh biết, sao còn tới nơi này?”

Giới giải trí có quy củ của giới giải trí, cái chỗ Hollywood này, luôn tương đối bài ngoại. Clemens Hult là người Do Thái chính gốc, lại là công dân nước Mỹ, hắn là một thành viên của câu lạc bộ Do Thái Hollywood.

Bình thường mà nói, đạo diễn quay phim sẽ không đi gạt tiền bên đầu tư, bởi vì chút tài chính này cũng ảnh hưởng phim của hắn có thể quay tốt hay không. Nhưng người đầu tư lớn nhất của «Ba nghìn hai trăm dặm» là một phú thương người Mỹ gốc Hàn chưa từng đầu tư điện ảnh, bản thân hắn chỉ là muốn mượn đầu tư điện ảnh để rửa tiền (đầu tư điện ảnh có thể hợp pháp tránh né một ít thuế vụ, là sự lựa chọn của rất nhiều phú thương), cho nên dù Clemens muốn ở giữa kiếm lời túi riêng, đối phương cũng không có biện pháp gì.

Loại chuyện lợi dụng lẫn nhau này, nếu thật sự trở mặt, ai cũng khó coi, hơn nữa Clemens cũng không có khả năng thật sự để phú thương kia phát hiện.

Tần Trình bình tĩnh nói rằng: “Có lẽ Kraft tưởng là anh muốn rửa tiền.”

Một năm rưỡi gần đây, Tần Trình đột nhiên bắt đầu không ngừng nhận phim, chỉ một bộ «Sứ giả gió bão» thôi, thù lao của hắn đã trên chín số USD. Nhiều tiền như vậy, tự nhiên phải nộp càng nhiều thuế, Kraft tiên sinh nghĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý.

Nhưng Tần Trình làm sao có thể không nghĩ ra được?

Suy tư đến điểm này, Dung Hủ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Nếu ngay từ đầu anh đã biết, vậy tới nơi này làm gì?” Cậu thuận miệng nói: “Đến thăm em à?”

“Ừm, tới thăm em.”

Người đàn ông không chút do dự trả lời khiến Dung Hủ phút chốc sửng sốt, giờ phút này hai người đã rời khỏi phim trường được một dặm, Dung Hủ hơi hơi ngửa đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.

Trong cảnh diễn hôm nay, trên gương mặt Roy bị thương một chút, từ khóe mắt phải đi xuống, có một vết máu nhàn nhạt. Tóc dài đen thùi hỗn độn tán loạn ở bên tai, Dung Hủ mặc quần áo rách nát thô ráp, hai chân thon dài thẳng tắp bị bao trong quần bò, như vậy làm cho lúc cậu quay cảnh hành động càng thêm xinh đẹp.

Đồng thời, cũng khiến thiếu niên ấy càng thêm xinh đẹp.

Tần Trình nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve bên khóe mắt phải của Dung Hủ, hắn sờ soạng chốc lát, hạ mắt nói: “Giả à?”

Dung Hủ gật đầu: “Ừm, thợ trang điểm vẽ ra, anh sờ nhẹ chút, đừng làm mờ nó.”

“Đó là thật ư?”

Lời nói ra, người đàn ông lập tức cầm tay thiếu niên nhà mình, ánh mắt trịnh trọng nhìn một vết trên ngón tay.

Dung Hủ nở nụ cười: “Em nói là giả anh tin không?”

Tần Trình nâng mắt lên, trong ánh mắt tối tăm thâm thúy phản chiếu một thiếu niên cười nhạt, hắn yên lặng nhìn hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Tin.”

Lúc này đến phiên Dung Hủ ngây ngẩn cả người.

Tần Trình lại nói rằng: “Em nói cái gì, anh cũng tin.”

Gió đầu xuân xuyên qua cánh đồng hoang vu rộng lớn vô ngần, cuồn cuộn nổi lên từng trận cát vàng, đánh vào trên quần áo cũ nát thảm đạm của thiếu niên. Cặp mắt trong suốt chậm rãi mở to, thật lâu sau sau, ý cười bên môi Dung Hủ càng sâu, thừa dịp rời đoàn phim thật xa, trực tiếp kéo tay người đàn ông nào đó, bắt đầu đi dọc theo quốc lộ.

Hai người bắt đầu tán gẫu chuyện về «Ba nghìn hai trăm dặm», lại tán gẫu về phòng bán vé «Trang hoa la» và đề cử giải Kim Phượng gần đây.

Chờ đã đi được gần 3km, Dung Hủ đột nhiên nghĩ: “Chờ một lát, anh còn chưa nói với em, rốt cuộc anh tới nơi này là vì cái gì? Chỉ là đơn thuần tới thăm em thôi sao? Vậy anh cần gì phải dùng lý do đầu tư điện ảnh, chờ lúc sau anh lại không đầu tư, em cảm thấy Clemens sẽ liều mạng với anh đó.”

Nói là nói như vậy, nhưng Clemens có thể liều mạng với Tần Trình hay không, chuyện này Dung Hủ cũng không biết.

Giữa buổi trưa, hai người canh ngay giờ cơm về đoàn phim, ăn sandwich và bánh mì đơn giản.

Giống như Dung Hủ đã nói, Clemens quả nhiên đến hỏi thăm, Tần Trình có ý kiến gì với bộ phim điện ảnh này hay không.

Chỉ thấy dưới bầu trời xanh lam rộng lớn, người đàn ông buổi sáng còn nói “hắn muốn gài tiền của anh”, hiện giờ thế mà lại hạ mắt, cẩn thận bình tĩnh châm chước chốc lát, tiếp đó giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Tôi cảm thấy, tôi còn cần xem thêm, đây hẳn là một bộ phim rất tốt.”

Clemens lập tức khoác lác: “Hẳn là? Tần, anh thật sự là đang nói giỡn với tôi. Có tôi, Jennifer còn có Dung Hủ ở đây, bộ phim điện ảnh này, phòng bán vé tuyệt đối là trên mười tỷ, thậm chí mười tỷ chỉ là một bắt đầu. Anh thật sự không muốn cùng tôi chia sẻ cái bánh ngọt này ư?”

Tần Trình cong bờ môi mỏng: “Tôi muốn ở đoàn phim thêm hai ngày nữa.”

Clemens sửng sốt: “Có thể, đương nhiên có thể, tôi vô cùng hoan nghênh anh, bạn của tôi.”

Dung Hủ ở một bên yên lặng nghe: “…”

Hừm, không ngờ anh lại là Tần Trình như vậy.

Có lẽ là vì Tần Trình đến, hôm nay «Ba nghìn hai trăm dặm» chỉ quay phim đến tám giờ tối, liền kết thúc công việc, mọi người trở về trấn nghỉ ngơi. Thôn trấn này thật sự không có tiệm ăn nào tốt, nhưng dù như thế, Clemens cũng hào phóng mời Tần Trình ăn một miếng bít tết, an bài một căn phòng cho hắn.

Buổi tối tắm rửa xong, không ngoài dự liệu của Dung Hủ, cậu nghe được một trận tiếng đập cửa quen thuộc. Vừa mới mở cửa, liền thấy người đàn ông nào đó như lẽ đương nhiên mà đứng đấy, sau đó vô cùng thuần thục vào phòng, vô cùng thuần thục đóng cửa, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Nhìn hắn làm “trộm” làm đến thuận tay, Dung Hủ dựa vách tường, bất đắc dĩ cười nói: “Tần tiên sinh, em muốn đi ngủ.”

Tần Trình nâng mắt nhìn cậu, kinh ngạc hỏi lại: “Buổi tối không ngủ, thì còn làm gì?”

Dung Hủ bĩu môi, kéo người đàn ông đó đi về phía cửa, lần thứ hai nghiêm túc nói: “Em chỉ muốn đi ngủ!!!”

Ngón tay đã chạm vào tay nắm cửa, nhưng ngay khi Dung Hủ sắp đè xuống, một đôi tay rắn chắc có lực lại từ phía sau cậu vòng qua, nhẹ nhàng lôi kéo, đã kéo cậu vào trong một cái ôm ấm áp rộng lớn.

Động tác đột nhiên cứng đờ, người đàn ông hơi hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp dịu dàng phất qua bên tai thiếu niên.

“Em bị thương, anh tới giúp em… bôi thuốc.”

Kéo áo ngủ của thiếu niên ra, ánh mắt Tần Trình hơi có vẻ thâm trầm, hắn cầm thuốc mỡ, bôi trên vài chỗ ứ đọng máu. Lại cởi quần dài ra, nhìn một mảng trầy da trên đầu gối, Tần Trình không tiếng động mím chặt môi, động tác càng thêm mềm nhẹ hơn vài phần.

Trong mắt của hắn không có một chút tình dục, chỉ có đau lòng nồng đến không tan được.

Đây là thiếu niên hắn yêu nhất, hắn nâng trong lòng bàn tay, đặt trong tim mà yêu, mặc cho ai cũng không được thương tổn. Nhưng xế chiều hôm nay, hắn chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn thiếu niên của hắn lần lượt ngã xuống từ trên xe, nhiều lần đập xuống đất, sau đó còn phải nhịn đau, nhanh chóng quay phim, làm ra biểu tình nên có, nói ra lời thoại nên có.

Loại chuyện này đặt ở trên người hắn, hắn sẽ không cảm thấy đau lòng cho mình, nhưng đặt ở trên người thiếu niên này, hắn đau lòng đến độ hận không thể nhanh chóng mang thiếu niên của hắn về nước, không bao giờ để cậu quay loại phim hành động “hung tàn” này nữa.

Phim hành động quay đến lưu loát hoa lệ, khiến khán giả xem mà hết sức thỏa mãn, nhưng ở sau lưng, là từng vết máu bầm và trầy da trên người thiếu niên nhà hắn.

Ngay cả Tần Trình cũng không biết, buổi chiều lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dung Hủ từ trên xe chủ động ngã xuống, là dùng sức lực bao lớn mới nhịn được, không lập tức tiến lên, ôm cậu vào trong ngực.

Nhưng mà như vậy, Clemens lại còn dám nói: “Biểu tình có chút không đúng, làm lại.”

Làm lại cái gì mà làm lại!

Mi tự mình đóng đi!!!

Ngón tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve chỗ gốc đùi thiếu niên, biểu tình của Tần Trình tương đối nghiêm túc, giống như thật sự chỉ là đơn thuần bôi thuốc, nhưng Dung Hủ lại cắn chặt răng, cố gắng nén tiếng rên rỉ sắp từ trong cổ họng tràn ra.

Chờ thuốc mỡ bôi xong hết, Tần Trình vươn tay tắt đèn phòng ngủ, ôm thiếu niên nhà mình nằm ở trên giường.

Động tác bôi thuốc vừa rồi khiến dưới thân Dung Hủ đã có chút cảm giác, nhưng nhìn động tác thật sự là ngủ đơn thuần của Tần Trình, cậu lại lập tức sửng sốt, theo bản năng nói rằng: “… Cứ như vậy kết thúc hả?”

Trả lời Dung Hủ, là một nụ hôn dịu dàng đến cực điểm.

“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải quay phim, bổ sung đủ tinh lực.”

Trong lòng hơi ngẩn ra, thật lâu sau, Dung Hủ cũng ngẩng đầu lên, chủ động khẽ hôn giữa hai mắt người đàn ông.

“Ngủ ngon, Tần Trình.”

Giờ sinh học trong khoảng thời gian quay phim đã cố định ở rạng sáng năm giờ, Dung Hủ vừa tỉnh dậy, liền phát hiện mình làm ổ trong ngực Tần Trình, gắt gao dán vào ngực đối phương. Cậu theo phản xạ tính toán đứng dậy, nhưng vừa mới nhích một cái, liền phát hiện có một thứ cứng rắn đang để ngay bắp đùi mình.

Dung Hủ: “…”

Vừa nhấc đầu, liền thấy người đàn ông nào đó đang hạ mắt, vẻ mặt chính trực nhìn mình.

Dung Hủ lần thứ hai: “…”

Giây tiếp theo, cậu trực tiếp dùng một bàn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú ấy ra, nói: “Em còn thật sự nghĩ là anh tới giúp em bôi thuốc.”

Tần Trình: “… Đó là hiện tượng sinh lý.”

Dung Hủ cởi áo ngủ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường, cong khóe môi: “Dù sao cũng là thân thể của anh, em mặc kệ.”

Tần Trình: “…”

Năm phút đồng hồ sau, Dung Hủ thay quần áo xong, đứng dậy vào toilet rửa mặt. Chờ cậu rửa mặt xong, liền nhìn thấy người đàn ông kia để điện thoại di động xuống, xốc chăn lên đứng dậy.

Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ mở di động, xem xét tin tức tối hôm qua La Thiến gửi mình. Ngay tích tắc cậu mở di động lên, liền thấy một thông báo đặc biệt nhảy ra trên màn hình, mở ra nhìn ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: bảo bảo ấm ức, nhưng bảo bảo phải nói. Cậu ấy vu oan cho bảo bảo, bảo bảo đau lòng vì cậu ấy như vậy, cậu ấy cũng không an ủi bảo bảo, bảo bảo ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức ấm ức! T^T hừ! ]

Dung Hủ: “…”

Dưới cái weibo này, rất nhiều fan lòng đầy căm phẫn bất bình thay Liên Dung Tranh Tử Hãm. Không ít ID mang theo “Dung thái thái”, “Dung của tôi đẹp như thiên tiên”, đều trăm miệng một lời mà thảo phạt: [ nữ thần quả cam nhanh quăng tên đàn ông thối kia, lao vào cái ôm ấm áp của chúng tôi đi!!! ]

Tên đàn ông thối Dung Hủ: “…”

Cúi đầu nhìn cái weibo này, lại quay đầu nhìn người đàn ông bình bình tĩnh tĩnh nào đó.

Tầm mắt Dung Hủ đảo quanh qua lại trên điện thoại di động và trên người Tần Trình, chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng tự phụ kia vươn tay chỉnh áo ngủ hỗn độn của mình, môi mỏng hơi hơi mím lại, nâng bước đến toilet rửa mặt.

Dù là lúc đánh răng, vẫn là bộ dạng mặt than lạnh lùng thản nhiên, nhàn nhạt trầm ổn.

Cúi đầu liền thấy: bảo bảo ấm ức!

Ngẩng đầu lại nhìn: tuấn mỹ suất khí.

Chờ Tần Trình đánh răng xong từ trong toilet đi ra, liền thấy thiếu niên nhà mình vẻ mặt phức tạp nhìn mình. Hắn hơi nhướn mi, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

Khi khuôn mặt ấy làm ra động tác nhướn mày, ánh mặt trời vàng kim nhẹ nhàng chiếu vào trên khuôn mặt thanh lãnh tuấn lãng của hắn, đẹp đến độ khiến người ta nín thở. Dung Hủ ngưng mắt nhìn Tần Trình, sau một hồi, cậu nhẹ nhàng hít một hơi, bỗng nhiên nâng bước lên trước, một phen giữ chặt cổ áo ngủ của người đàn ông nào đó, kéo hắn xuống, sau đó —— in lên môi.

Hai mắt phút chốc trợn to, con ngươi Tần Trình khẽ run, giống như hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như thế.

Một nụ hôn đơn giản chấm dứt, Dung Hủ buông áo Tần Trình ra, mỉm cười nói: “Buổi sáng em chỉ nói giỡn với anh thôi, biết anh quan tâm em mới đến tham ban mà.”

Trong đôi mắt phượng sâu thẳm dường như hiện lên một tia sáng, sau một lúc lâu, Tần Trình nở nụ cười, kéo thiếu niên nhà mình hôn môi một lần nữa. Nụ hôn này không có chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi, hai người gặp lại cả ngày, đến lúc này mới bạo phát nụ hôn đầu tiên.

Hồi lâu sau, Dung Hủ khẽ thở dốc, nghĩa chính ngôn từ đẩy người ra khỏi phòng, tỏ vẻ: “Nếu anh không đi, chị tiểu Thiến tới, em cũng không biết nên giải thích như thế nào, là vì sao anh lại ở trong phòng em.”

Rốt cuộc, Tần Trình nâng bước rời đi.

Dung Hủ đi vào trong toilet, vốc nước lạnh vẩy vào trên mặt mình, tận lực che khuất gương mặt ửng đỏ. Sau một lúc lâu, cậu cầm lấy di động, tùy ý mở ra, bỗng nhiên lại là một thông báo đặc biệt chú ý, mà lúc này sau khi nhấn vào ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: biết ngay, kỳ thật cậu ấy đặc biệt yêu bảo bảo ~<( ̄︶ ̄)> bảo bảo đều biết, nhưng bảo bảo chính là không nói đó ~[hình ảnh] ]

Dung Hủ: “…”

Nhìn icon chống nạnh đắc ý trên hình, khóe miệng Dung Hủ không ngừng run rẩy.

Đầu tiên là bình luận weibo ——

[ Làm thế nào hoàn mỹ mà ăn một quả cam: không ngờ bạn lại là quả cam như vậy!!! ]

Lại tự đăng một cái weibo ——

[ Làm thế nào hoàn mỹ mà ăn một quả cam: Tip3. Tim mệt chết đi, tôi cảm thấy có khả năng tôi ăn một cái đề cử giả rồi. ]

Qua năm phút đồng hồ, tuy rằng không có ai xem, nhưng po chủ này lại đăng thêm một cái weibo ——

[ Làm thế nào hoàn mỹ mà ăn một quả cam: Tip4. Nhưng kỳ thật, hắn như vậy còn rất đáng yêu… Ha ha ha, cười chết mình. ]

Tần Trình cái gì cũng không biết: “^_^~ ”

Việc Tần Trình tham ban đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm», kết thúc vào chạng vạng ngày hôm sau. Có một người ngoài ở đây, Clemens quả thật không tiện buông tay buông chân mà quay phim, vả lại hắn cũng không có nhiều thời gian để chiêu đãi Tần Trình.

Vì thế chạng vạng mọi người ăn một ít bánh mì, Kraft tiên sinh liền lái xe đưa Tần Trình rời khỏi phim trường. Lúc gần đi, Tần Trình lần lượt nói lời tạm biệt với mọi người trong phim trường.

Trong hai ngày này, rất nhiều nhân viên đoàn phim xin hắn ký tên. Vốn dĩ còn có một ít nhân viên công tác rất muốn chụp ảnh chung với Tần Trình, nhưng mà bọn họ vừa mới xin được chữ ký, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của người đàn ông, lại một đám co rụt trở về, chỉ có thể yên lặng cầm chữ ký, rơi lệ đầy mặt.

Trên đời này có người mang gương mặt “người lạ chớ gần”, lại có người mang gương mặt “tôi rất hòa thuận”. Người trước chẳng hạn như Tần Trình, người sau chẳng hạn như Dung Hủ.

Dung Hủ ở trong đoàn phim cũng không quá tận lực tiếp xúc với các nhân viên, nhưng sau khi La Thiến dần dần quen thuộc với những nhân viên đó, sáng sớm mỗi ngày Dung Hủ đi vào đoàn phim, các nhân viên chào hỏi với La Thiến, đồng thời, cũng sẽ thân thiết nói một câu với cậu: “Dung, buổi sáng tốt lành, chúc cậu hôm nay quay phim thuận lợi.”

Nhưng dù Tần Trình thoạt nhìn không dễ nói chuyện cho lắm, nhưng đến hôm nay hắn thật sự phải rời đi, rất nhiều fan trung thành của hắn vẫn nhịn không được mà nói thêm mấy câu với hắn. Sau khi nói chuyện bọn họ mới phát hiện, kỳ thật người đàn ông ấy cũng không phải lạnh lùng xa cách đến thế, hắn nho nhã lễ độ, sẽ không cố ý thân cận với bạn, nhưng mà cũng không kiêu căng ngông cuồng.

Trong cả đoàn phim, bạn bè chân chính của Tần Trình chỉ có hai người Dung Hủ và Jennifer. Đến cuối cùng, lúc đối mặt Clemens, Tần Trình ngắn gọn nói: “Tôi sẽ bảo người đại diện liên hệ với Kraft.”

Clemens vừa nghe lời này, lập tức nở nụ cười, liên tục nói: “Hoan nghênh cậu lại đến chơi, bạn của tôi.”

Chờ đến trước mặt Jennifer, hắn gật gật đầu với người bạn cũ của mình, nói: “Bộ phim này xem như đột phá mới của cô, Jennifer, cô rất xuất sắc, nếu như có thể đánh vỡ định vị hình tượng ngôi sao đánh võ, tôi nghĩ cô sẽ nâng cao một bước.”

Jennifer cười nói: “Tuy rằng tôi cảm thấy anh đang khen tôi, nhưng mà Tần, anh có thể nói cho tôi biết, cái gì gọi là nâng cao thêm một bước không?”

Trên mặt Tần Trình lộ ra một chút kinh ngạc, sau một hồi, mới mỉm cười nói: “Trước khi tôi cho cô biết cái gì gọi là nâng cao thêm một bước, Jennifer, cô có thể nói cho tôi biết… cái gì là Tần Phong Phong trước được không?”

Jennifer: “!!!”

Ngôi sao nữ xinh đẹp hào phóng ấy lập tức quay đầu, nhìn về phía Dung Hủ cách đó không xa. Bởi vì cách một khoảng, Dung Hủ cũng không nghe rõ lời Tần Trình vừa mới nói, cậu chỉ thấy được Jennifer mặt mũi bi phẫn nhìn mình, giống như đang nói: Dung, thế mà cậu lại phản bội hữu nghị của chúng ta, không ngờ cậu lại là Dung Hủ như vậy!

Dung Hủ không hiểu mô tê gì nhìn Tần Trình đi đến trước mặt mình, cậu nghĩ nghĩ, nói: “Không phải anh biết việc đầu tư «Ba nghìn hai trăm dặm» rất khó thu phục sao, sao còn bảo Từ Tấn liên hệ với Kraft tiên sinh?”

Tần Trình trấn định nói: “Chuyện Clemens lừa phú thương gốc Hàn kia, chính là Từ Tấn điều tra nói cho anh biết. Em cảm thấy, lúc hắn liên hệ với Kraft tiên sinh, sẽ để Kraft tiên sinh ăn được chỗ tốt sao?”

Dung Hủ bừng tỉnh đại ngộ, lặng lẽ nhìn Clemens vẻ mặt tươi cười cách đó không xa một cái, sau đó quay đầu nói: “Anh thật xấu xa.” Dừng một chút, cậu lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi anh nói gì với Jennifer thế, em còn chưa từng thấy, cô ấy lại dùng biểu tình như vậy nhìn em…”

Hình tượng của Jennifer trong lòng fan vẫn luôn là nữ cường nhân ngoan cường cứng cỏi, điểm ấy kỳ thật cũng rất giống bản tính của cô, dù trong bộ phim điện ảnh này cô sắm vai một con tin nhìn như nhu nhược, nhưng ở ngoài phim trường, cô vẫn là tư thế oai hùng hiên ngang, cân quắc không nhường tu mi.

Jennifer như vậy, thế mà vừa rồi lại nhìn mình một cách bi phẫn muốn chết?

Tần Trình nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Tiểu Hủ, cái gì là… Tần Phong Phong?”

Tươi cười ở khóe miệng lập tức cứng đờ, Dung Hủ không kiềm được nuốt nước miếng một cái, không trả lời.

Mày hơi hơi nhăn lại, Tần Trình suy tư một khắc, nói rằng: “Anh cảm thấy, Tần này, hẳn là chữ Tần của anh. Vừa rồi biểu tình của Jennifer cũng nói cho anh biết, từ này hẳn là có liên quan tới anh, nếu không cô ấy sẽ không đột ngột như vậy.” Trầm ngâm chốc lát, Tần Trình hỏi: “Chữ phong kia, là phong trong gió thổi sao?”

Dung Hủ: “… Vấn đề này, em có thể cự tuyệt trả lời không?”

Tần Trình đánh giá biểu tình của thiếu niên nhà mình, bình tĩnh nói: “Xem ra không phải là gió thổi, là anh hiểu lầm. Vậy là phong của phong ấn ư?”

Dung Hủ: “… Anh có thể ngừng đề tài này không?”

Tần Trình gật gật đầu: “Ừm, không phải là phong của phong ấn.”

Dung Hủ: “…”

Tần Trình: “Phong trong lá phong?”

Dung Hủ: “…”

“Phong trong ngọn núi?”

“…”

Lại hỏi vài cái, Tần Trình hít một hơi: “Vậy thì hẳn là phong trong kẻ điên rồi.”

Dung Hủ: “!!!”

“Tần Phong Phong.” Cẩn thận cân nhắc cái tên này, người đàn ông khẽ nhíu mày, giống như đang tự hỏi gì đó. Hắn lại đọc một lần: “Tần Phong Phong…”

Ngay sau đó, Dung Hủ bỗng nhiên mở miệng: “Tần Trình, anh yêu em không?!”

Hai mắt phút chốc trợn to, người đàn ông kinh ngạc nhìn thiếu niên nhà mình, hắn nghiêm túc nói: “Anh yêu em.”

Dung Hủ nở thụ cưởi: “Nếu yêu em, vậy anh đừng quản chuyện này nữa. Bằng không, em sẽ tức giận.”

Tần Trình: “…”

Dung Hủ khẽ hừ một tiếng, lặp lại: “Em thật sự sẽ tức giận.”

Tần Trình: “… Em đang ăn hiếp anh sao?”

Dung Hủ ra vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không phải là đang ăn hiếp anh sao?”

Tần Trình: “…”

Nửa giờ sau, Kraft tiên sinh và Tần Trình rời khỏi đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm». Lúc gần đi, Tần Trình nhếch môi, hết sức không vui mà liếc nhìn Jennifer một cái, khiến người kia không được tự nhiên quay mắt đi, trong lòng mặc niệm: mình không có phản bội tổ chức, mình không có không cẩn thận để Tần Phong Phong biết sự tồn tại của tổ chức chúng ta.

Jennifer nào biết được, người đàn ông nào đó hoàn toàn là bắt nạt kẻ yếu. Hắn lại không cách nào trách cứ thiếu niên nhà mình, thậm chí còn không thể mở miệng hỏi một chuyện rõ ràng là có liên quan tới mình, vì thế hắn có thể làm thế nào? Hắn cũng rất tuyệt vọng á, chỉ có thể đi ức hiếp quần thể nhỏ yếu (Jennifer) thôi.

Chờ sau khi Tần Trình thật sự rời đi, Jennifer vẻ mặt bi tráng đi đến bên cạnh Dung Hủ, không đợi Dung Hủ mở miệng, cô đã tự trách nói rằng: “Chờ một lát tôi liền nói cho họ biết, tôi không cẩn thận để Tần biết sự tồn tại của nhóm rồi. Mọi người trách cứ đều để mình tôi gánh vác, Dung, cậu đừng để ý, đây đều là lỗi của tôi.”

Nói xong, Jennifer liền hết sức ngay thẳng cầm di động lên, mở giao diện nói chuyện phiếm ra, chuẩn bị gửi tin nhắn. Nhưng cô còn đang đánh chữ, một bàn tay liền để ngang trên màn hình điện thoại của cô, chặn tầm mắt cô.

Jennifer kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dung Hủ, lại thấy thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp ấy cong khóe môi, lộ ra một nụ cười xán lạn, nói: “Jennifer, không sao, Tần Trình sẽ không miệt mài theo đuổi chuyện này nữa. Chuyện hôm nay, liền dừng ở đây, chị không cần nói với mấy người chị Tuyền, James đâu, khiến bọn họ khẩn trương vô ích.”

Jennifer mờ mịt nói rằng: “Nhưng vừa rồi không phải Tần đã nói với tôi à? Tôi hiểu hắn, Dung, nếu không có mười phần nắm chắc, biết chúng ta ở sau lưng hắn nói bậy, hắn không có khả năng giáp mặt nói với tôi. Hắn chính là người như vậy, nhìn qua không hề biết chuyện, nhưng mỗi lần ra tay, đều đã xem xét chỗ yếu hại của cậu, cho nên tôi mới luôn chịu thiệt trên tay hắn, nói còn nói không lại hắn.”

Dung Hủ vẫn vươn tay che ở trên màn hình di động của Jennifer, ánh mắt cậu trịnh trọng nhìn ngôi sao nữ vẻ mặt ngây thơ ấy, nghiêm nghiêm túc túc lặp lại một lần: “Tin tưởng tôi, Jennifer, hắn thật sự sẽ không quản chuyện này nữa. Trên sự kiện này, tôi vĩnh viễn đứng bên phía mọi người.”

Nhìn vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc trang trọng, chẳng biết tại sao, Jennifer lại chậm rãi buông di động xuống. Cô cười nói: “Tuy rằng không biết vì sao cậu lại có tự tin như vậy, nhưng mà Dung, tôi tin tưởng cậu.”

«Ba nghìn hai trăm dặm» vẫn đang tiếp tục quay, tựa như Dung Hủ đã nói, nhóm Tần Phong Phong cũng không có bị bại lộ, càng không có bị chính chủ tận diệt. Tần Trình giống như thật sự không biết chuyện này, hoàn toàn không miệt mài theo đuổi, dường như hắn căn bản chưa từng nghe thấy ba chữ “Tần Phong Phong”.

Trong khoảng thời gian này, Jennifer càng thêm khâm phục Dung Hủ. Không chỉ vì cậu thật sự thuyết phục được Tần Trình, càng là bởi vì qua từng ngày hợp tác quay hình, cô dần dần phát hiện, diễn xuất của thiếu niên này tương đối xuất sắc, hơn nữa năng lực học tập của cậu hoàn toàn vượt qua diễn xuất của cậu giờ phút này!

Diễn những cảnh bình thường, Dung Hủ chưa từng khiến Clemens nói qua một chữ “không”. Mà ở cảnh hành động, từ ngày đầu tiên không thuần thục, thường xuyên NG, đến hiện tại liên tiếp khiến Clemens vừa lòng lớn tiếng hô tuyệt, thiếu niên này chỉ tốn thời gian một tháng ngắn ngủi.

Năng lực học tập quan trọng hơn xa thực lực.

Năng lực học tập là một loại thực lực, nhưng mà diễn viên thực lực mạnh, cũng không nhất định có được năng lực học tập thật mạnh.

Khi thiếu niên ấy chuyên chú với việc quay phim, trong màn hình, cậu ấy giống như sáng lên. Dáng vẻ tập trung tinh thần như vậy, ngay cả Jennifer đối diễn với cậu cũng nhịn không được mà cảm thấy một chút động lòng, lại càng không cần nói, sau khi trải qua xử lý đặc hiệu, những khán giả ngồi ở trước màn hình lớn, sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế nào.

Jennifer có thể tưởng tượng, thiếu niên đó tuyệt đối sẽ trở thành tồn tại xuất sắc nhất của bộ phim này.

Cậu ấy là tội ác, nhưng cậu ấy đủ đẹp, cậu ấy đủ để người ta trầm luân, bởi vậy cậu ấy phải nhận được tiếng cảm thán của người khác.

Jennifer cũng không keo kiệt lời ca ngợi của mình, Dung Hủ cũng chỉ có thể liên tiếp bất đắc dĩ nói rằng: “Chị còn khen tôi như vậy, Jennifer, tôi thật sự sẽ thẹn thùng đó.”

Đối với việc này, cô gái xinh đẹp trưởng thành chỉ cười cười, nhưng âm thầm, cô lại tán gẫu với Ôn Tuyền: [ tôi nghĩ, Ôn, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao trước đây cô cứng rắn đề nghị chúng tôi, quyết định để Dung gia nhập nhóm chúng ta rồi. Cậu ấy rất xuất sắc, sau khi chân chính đối diễn với cậu ấy tôi mới phát hiện, lúc một diễn viên chuyên chú diễn xuất, lại tốt đẹp như vậy. ]

Không bao lâu, Ôn Tuyền liền hồi âm lại: [ đó là đương nhiên, lúc ấy tuy rằng tôi chỉ từng xem qua «Tầng mây màu đen», nhưng tôi cảm thấy, diễn xuất của cậu ấy thật sự tốt. Cô với James, Hughes chưa từng tiếp xúc cậu ấy, có khả năng không biết cậu ấy là minh tinh trẻ tuổi có tiềm lực lớn nhất Hoa Hạ chúng tôi, tôi cho rằng, có lẽ không quá hai năm, cậu ấy sẽ lấy được một cái cúp tam kim. ](Tam kim: ba giải thưởng điện ảnh Kim Phượng, Oscar và Berlin)

Nhìn thấy những lời này, Jennifer nhẹ nhàng nở nụ cười: [ tôi nghe nói, lần này cậu ấy đã được hai đề cử ảnh đế Kim Phượng. ]

[ Ôn Tuyền: phải, cô không nói sai, cho nên tôi mới nói, trong hai năm này, cậu ấy có thể lấy được một cái cúp. Ở Hoa Hạ chúng tôi, cậu ấy là nam diễn viên đầu tiên lấy được hai đề cử ảnh đế giải Kim Phượng. Điểm này, ngay cả Tần Trình cũng không làm được. ]

Hai người lại trò chuyện về những việc khác chốc lát, liền đến phiên Jennifer đi quay.

Trên thực tế bọn họ đều biết, sở dĩ Tần Trình không có được vinh dự này, là bởi vì một năm hắn chỉ có một bộ phim, căn bản không có nhân vật thứ hai để hắn đạt được đề cử. Nhưng loại chuyện này bọn họ chỉ chú trọng kết quả, không chú trọng nguyên nhân. Dù một năm qua phim điện ảnh xuất sắc tương đối ít, đề cử ảnh đế «Không tiếng động» có thể là thoạt nhìn giá trị không cao, nhưng sự thật chính là, Dung Hủ đạt được hai đề cử ảnh đế.

Những năm gần đây, nam ảnh đế Hoa Hạ kinh diễm thế giới nhiều như vậy, nhưng chỉ có Dung Hủ, đạt được hai đề cử ảnh đế.

Đây là sự thật, mặc cho ai nói xấu chửi bới như thế nào, đây cũng là sự thật bất diệt.

Kế tiếp, tiến độ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» càng nhanh hơn. Đoàn phim quay mấy cảnh nổ, tất cả mọi người đứng ở vị trí cách điểm nổ bốn trăm mét, Clemens ra lệnh một tiếng, thành viên tổ bom mìn ấn nút, liền thấy một đám lửa ầm ầm tận trời, nổ phòng ốc thấp bé đến tán loạn.

Ngọn lửa giống như đóa hoa xinh đẹp nhất, nở rộ trước mắt mỗi một nhân viên đoàn phim. Tiếng nổ mạnh rền vang khiến màng tai tất cả mọi người chấn động theo, nhưng nhìn sự tráng lệ mang tính hủy diệt như vậy, Dung Hủ không kiềm lòng nổi mà ngừng hô hấp, dùng hai mắt ghi lại đóa hoa lửa ấy nở rộ và héo rũ.

Nước Mỹ, việc quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» vẫn còn tiếp tục.

Bên kia, theo danh sách đề cử giải Kim Phượng công khai, đoàn phim «Tầng mây màu đen» và đoàn phim «Không tiếng động» đều bắt đầu làm một ít công tác sau màn.

Muốn đạt được một cái cúp tam kim, không chỉ dựa vào chất lượng bản thân bộ phim, còn phải dựa vào lực lượng PR nhất định. Nếu một bộ phim không hề có danh khí, ở trên đường tùy tiện kéo mười người qua đường, mười người đều tỏ vẻ chưa từng nghe nói về bộ phim này, vậy thì khả năng nhận giải của nó khẳng định vô cùng thấp.

Ở thời đại này, giải thưởng điện ảnh không chỉ sinh ra vì nghệ thuật, còn là sinh ra vỉ người xem.

Đạo diễn quay phim chính là nghệ thuật, nhưng nếu bạn chỉ thuần túy mèo khen mèo dài đuôi, vậy tuyệt đối không thể trở thành tác phẩm tam kim khiến thế giới tin phục.

Tính nghệ thuật của ba giải Kim Phượng, Oscar và Berlin, thì giải Berlin là có tính nghệ thuật cao nhất, giải Kim Phượng và Oscar vẫn tương đối chú trọng cái nhìn của khán giả. Nhưng bất luận thế nào, không có một tổ ủy nào dám trực tiếp để một bộ phim không tên tuổi trở thành tác phẩm tam kim, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ bị tiếng mắng của nhóm fan điện ảnh nuốt mất.

Cũng là để chế tạo ưu thế cho mình, đề cao khả năng nhận giải, «Tầng mây màu đen» và «Không tiếng động» đều không thể tránh né mà tiến hành hoạt động PR nhất định.

Vào lúc này, ưu thế của Hứa đạo liền lộ ra.

Hứa Sanh là đại đạo diễn nổi tiếng Hoa Hạ, mà «Tầng mây màu đen» lúc trước bởi vì nguyên nhân đề tài, cũng không có lựa chọn một đại đạo diễn mang tính nghệ thuật đến quay phim, địa vị của Trịnh đạo trong giới khẳng định không bằng Hứa đạo.

Nhưng «Tầng mây màu đen» cũng có ưu thế của mình, bộ phim điện ảnh này tạo ra oanh động trên toàn cầu, hơn xa «Không tiếng động». Chỉ mỗi phòng bán vé, «Tầng mây màu đen» đã hơn gấp ba «Không tiếng động», quả thực là nghiền áp người ta.

Ngoại trừ «Tầng mây màu đen» và «Không tiếng động», còn có hơn mười bộ điện ảnh cũng bắt đầu hành động. Chúng đều đạt được không chỉ một đề cử giải Kim Phượng, có lẽ lực ảnh hưởng của chúng không thể đánh đồng với «Tầng mây màu đen», nhưng hoạt động PR trước giải thưởng lại ắt không thể thiếu.

Thời gian cứ như vậy từng ngày đi qua, lúc «Ba nghìn hai trăm dặm» quay đến một tuần cuối cùng, Kraft tiên sinh mang đến một tin tức tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, Cle, tôi không thể đáp ứng cho Tần đầu tư. Người đại diện của hắn mãnh liệt yêu cầu nhất định phải để êkip của bọn họ vào đoàn phim, cẩn thận thẩm tra đối chiếu sổ sách của chúng ta, tôi thấy là hắn thật sự không muốn trốn thuế, là tôi hiểu lầm hắn.”

Clemens: “…”

Đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» cũng không thiếu tiền, Tần Trình đầu tư càng tốt, không đầu tư cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Nhưng nếu Tần Trình căn bản chỉ muốn đến mò một khoản, căn bản không tính toán để Clemens lấy được một chút nước luộc nào, vậy người kia tuyệt đối không có khả năng đáp ứng.

Ngày hôm đó, tính tình Clemens càng tệ. Vốn dĩ tánh khí vị đạo diễn trẻ tuổi này đã tương đối táo bạo, khó có thể thân cận, trải qua chuyện này, hắn ta càng tức đến mặt đều đen, hận không thể trực tiếp đánh Tần Trình một quyền, cho hắn biết đùa giỡn mình không phải một chuyện chơi vui.

Đầu tháng ba, việc quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» chấm dứt toàn bộ. Làm nam chính, cảnh diễn của Dung Hủ rất nhiều, nhưng cậu lại đóng máy trước Jennifer. Ban đêm, mọi người ăn một bữa tiệc đứng trong thành phố gần đó, coi như là tiệc đóng máy.

Sự keo kiệt của Clemens, Dung Hủ đã sớm lĩnh giáo. Vị đạo diễn này nhìn qua anh tuấn suất khí, có gia giáo phong độ vô cùng tốt, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm thân sĩ, nhưng chỉ cần vừa liên quan đến phim của hắn, sự xấu tính mà đạo diễn bình thường có, hắn đều có; sự keo kiệt mà rất nhiều đạo diễn không có, ừm, hắn cũng có.

Cho nên tiệc đứng lần này, do Dung Hủ mời khách.

Mấy ngày này đoàn phim đều chui đầu trong cánh đồng cát vàng hoang vu quay hình, hiếm khi đến một thành phố lớn thế này, còn có thể ăn được tiệc đứng mỹ vị, rất nhiều nhân viên công tác đều hưng phấn cảm ơn Dung Hủ. So sánh với đạo diễn của bọn họ, vị diễn viên đến từ Hoa Hạ này quả thực là tiểu thiên sứ.

Vừa vặn Lâm Huyên cũng ở thành phố này tham gia một chương trình âm nhạc, Dung Hủ liền gửi cho hắn một cái wechat: [ buổi tối đến nhà ăn Bốn Mùa, sảnh tiệc đứng trên đường Hoa Tư, mời anh ăn cơm. ]

Nếu đã mời nhiều người như vậy, mời thêm một người nữa cũng chả sao. Hơn nữa lấy hiểu biết của Dung Hủ với Lâm Huyên, nếu hắn biết mình mời khách ăn cơm, thế mà lại không mời hắn đang ở cùng một thành phố, về sau khẳng định sẽ nhắc chuyện này một trăm lần.

Quả nhiên, Lâm Huyên lập tức hồi âm lại: [ nhận được! Tôi đi ngay! ]

Buổi tối hơn sáu giờ, mọi người trong đoàn phim lái xe đến trước cửa sảnh tiệc đứng, từ xa xa liền nhìn thấy một người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai và kính râm đang lén lút đứng ở bên cạnh. So sánh với hắn, đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» quả thực là quang minh chính đại, Dung Hủ và Jennifer hoàn toàn không có che lấp, thoải mái đi vào tiệm ăn.

Jennifer cũng không ngờ lại nhìn thấy Lâm Huyên ở chỗ này, cô cười chào hỏi với Lâm Huyên, Dung Hủ cũng phất phất tay với thiên vương mặt baby ấy. Nhưng làm người ta kỳ quái chính là, Lâm Huyên thế mà lại không có cười tủm tỉm chạy tới kề vai sát cánh như dĩ vãng, ngược lại đứng ở tại chỗ im lặng nhìn đoàn phim.

Chờ Dung Hủ đi đến trước mặt hắn, cậu liền nhướn mày hỏi: “Sao thế, tâm tình không tốt hả?”

Không có tháo kính râm xuống, qua hồi lâu, tiểu thiên vương nhẹ giọng nói rằng: “Không có gì, hóa ra các cậu tụ họp đoàn phim à?”

Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, hôm nay tôi đóng máy, ngày mai về nước, cho nên mời mọi người ăn một bữa. Jennifer cũng ở đây, cho nên tôi nghĩ anh cũng nên đi theo cùng, hiếm được dịp cách nửa cái địa cầu, anh cũng vừa lúc ở thành phố này.”

“Vừa rồi người đại diện của tôi gửi cho tôi một tin nhắn, có chút việc, cho nên tôi phải đi trước. Ngày mai cậu về nước à? Tôi cũng tính hai ngày này về nước, đến lúc đó cậu bảo trợ lý gửi tin tức chuyến bay cho tôi, tôi bảo người đi đặt chuyến bay.”

Trong lòng cảm thấy một chút kinh ngạc, nhưng Dung Hủ không có giữ lại, chỉ nhìn theo Lâm Huyên rời đi.

Jennifer đi lên, kỳ quái hỏi: “Sao Lâm lại đi rồi?”

Dung Hủ lắc lắc đầu: “Người đại diện của hắn nói có việc đột xuất, thôi, dù sao hôm nay tôi đã đóng máy rồi, đêm nay sẽ không trở về khách sạn trên trấn. Tôi bảo chị tiểu Thiến đặt khách sạn ở chỗ Lâm Huyên là được, ở cùng chỗ với hắn, buổi tối lúc về tôi mang chút đồ cho hắn ăn.”

Jennifer cười rộ nói: “Tôi hiểu, nếu chúng ta thật sự hoàn toàn xem nhẹ hắn, hắn khẳng định sẽ hờn dỗi.”

Hai người ăn ý mỉm cười, không nói gì thêm. Không bao lâu, toàn bộ mọi người đều vào tiệm ăn, bắt đầu gặm lấy gặm để. Chiều hôm sau, Dung Hủ và Lâm Huyên ngồi cùng chuyến máy bay quay về nước, vừa mới đến thành phố B không bao lâu, cậu liền nhận được tin nhắn của La Chấn Đào, chạy đến Hoa Hạ Entertainment.

Ở nơi đó, nhạc sĩ cao cấp nhất Hoa Hạ Dương Trường Trưng chờ đã lâu. Khi nhìn thấy thiếu niên tinh xảo xinh đẹp kia, từ rất xa, hắn đã giơ giơ mấy bản nhạc phổ trong tay mình lên, cười nói: “Sau khi xem «Trang hoa la», tôi lại sinh ra một linh cảm. Nếu cậu không để ý, Dung Hủ, tôi viết cho cậu chín bài, chín bài này có thể sử dụng toàn bộ vào album của cậu không?”
Bình Luận (0)
Comment