Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo

Chương 10

Không biết từ lúc nào mà ta đã ngủ thiếp đi trong lòng Tiêu Chương, mơ màng nghe thấy lời nói thoảng qua của hắn: "Hạ Tri Ý, nàng tuyệt đối đừng phản bội ta."

Không phải là giọng điệu uy hiếp, mà giống như đang van xin ta hơn.

Ta nhíu mày, theo bản năng đáp: "Ừm."

Đây hoàn toàn là một lời hứa được đưa ra khi ta không còn tỉnh táo, nhưng sau khi tỉnh lại, ta lại nhớ rất rõ ràng.

Ta ngồi bên bàn, chống tay lên đầu, dùng đũa chọc chọc vào bát cháo.

"Hôm nay phu nhân cũng không muốn ăn sao?" Thấy ta như vậy, Thải Nhi có chút lo lắng.

Chỉ là ta đang cảm thấy rất lo lắng cho tương lai của mình.

Không biết vì sao, thực ra ta cũng không phải là một người quá coi trọng lời hứa, nhưng lần này ta hoàn toàn không muốn nuốt lời.

Tiêu Chương vừa tan triều sớm đã đến nói muốn đưa ta đi một nơi.

Hôm nay hắn dường như khác hẳn ngày thường.

Hắn nắm tay ta, từng bước từng bước đi về phía trước, ta dường như nhìn thấy đáy mắt hắn ánh lên niềm vui rạng rỡ.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên người hắn, lần đầu tiên ta thấy được khí chất của một thiếu niên ở hắn.

Điều này khiến trái tim ta cũng trở nên mềm yếu.

Nơi hắn đưa ta đến là một tòa tháp cao, trên cửa có tấm biển đề "tháp Thái Minh".

Đây chính là nơi hắn đã đưa ta đến hôm đó, chỉ khác là lần trước là trên mái nhà, còn lần này là đi vào từ cổng chính.

Bên trong tháp, đúng như lời hắn nói, có rất nhiều bài vị của tổ tiên được thờ phụng, chỉ có hai bài vị là được thờ riêng trong một căn phòng khác.

Tiêu Chương quỳ ngay ngắn trước hai bài vị đó: "Mẫu hậu, nhi thần đưa tân phụ đến gặp người."

Câu nói này như một dòng điện, chui thẳng vào tai ta, chạy khắp toàn thân.

Ta vội vàng quỳ xuống, nhất thời không biết nên nói gì.

"Nàng ấy không câu nệ lễ nghi," Tiêu Chương mỉm cười hướng về phía bài vị nói, "nhưng đối với con rất tốt, xin phụ vương và mẫu hậu đừng trách tội nàng ấy."



Mặt ta đỏ bừng.

Ta đối với hắn thật sự không tốt, trước đây không lâu, ta còn muốn thay trời hành đạo trừng trị hắn.

Nghĩ đến đây, ta vội vàng hướng về phía bài vị nói: "Hai vị yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Vương thượng."

Từ nay về sau, dưới sự sủng ái của Tiêu Chương, ta triệt để buông xuôi rồi.

Ta cũng không còn nghĩ đến chuyện trốn khỏi cung nữa, ngày ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, khiến cho ta béo lên trông thấy.

Có lúc ta thậm chí không phân biệt được rốt cuộc là ta đã phải lòng Tiêu Chương, hay là ta đã yêu thích cuộc sống an nhàn này.

Tiêu Chương đối xử tốt với ta, với cả những cung nhân bên cạnh cũng chưa từng có hình phạt tàn nhẫn, khiến ta dần dần quên mất hắn vốn là một kẻ phản diện.

Một kẻ phản diện không nên có kết cục tốt đẹp.

Mặc dù hắn kỳ thật không làm gì thương thiên hại lý, nhưng hắn chính là một kẻ phản diện.

Điều gì nên đến rồi cũng sẽ đến.

“Vương thượng nói hôm nay bận việc triều chính đến khuya, bảo phu nhân cứ nghỉ ngơi trước." Công công bên cạnh Tiêu Chương đến truyền lời trước bữa tối.

Ngoài điều này ra, hắn không nói thêm gì cả.

Ta bỗng thấy trong lòng dấy lên một nỗi bất an khó tả.

Thải Nhi hầu hạ ta nằm xuống, ta nắm lấy tay nàng hỏi: "Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Nghe nói là quân đội nước Ngô đã áp sát biên giới rồi." Thải Nhi vừa đắp chăn cho ta, vừa dỗ dành, "Phu nhân đừng lo lắng, Vương thượng nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa."

Làm sao ta có thể không lo lắng cơ chứ?

Lần này đâu còn một ta khác xuyên không đến thay hắn đỡ một đòn nữa.

Ta nằm trên giường, trằn trọc mãi không tài nào ngủ được.

Không biết là do đã quen với việc mỗi đêm được Tiêu Chương ôm trong vòng tay, hay do lo lắng cho tương lai của hai chúng ta.



Tình hình có lẽ đã rất nghiêm trọng, Tiêu Chương mỗi ngày ngoài việc vội vàng đến thăm ta một chút, hầu như không có thời gian dùng bữa cùng ta.

Ta cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, bèn bảo Thải Nhi chuẩn bị vài món hắn thích, muốn mang qua cho hắn.

Không ngờ vừa đến bên ngoài điện Thái Hòa, nơi hắn đang giải quyết việc triều chính, đã nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc.

"Đồ vô dụng!" Giọng nói phẫn nộ của Tiêu Chương vang lên từ bên trong, "Bắt hết lũ nghịch tặc ném lên núi Vô Tật cho ta."

Thải Nhi phía sau ta run lên bần bật.

Ta quay đầu nhìn nàng, nàng mới nói: "Trên núi Vô Tật toàn là mãnh thú và độc vật, người bị ném vào đó sẽ chẳng còn một mảnh xương nguyên vẹn."

Đối với kẻ phản bội, Tiêu Chương chưa bao giờ nhân từ.

"Cút! Tất cả đều cút!"

Cửa điện mở toang, một đám người vừa chạy vừa lăn ra khỏi điện.

Chờ mọi người đi hết, ta mới nhìn vào trong.

Tiêu Chương quay lưng về phía cửa, một thân trường bào đen đứng sau án thư, trông thật cô độc và lạnh lẽo.

Ta dẫn Thải Nhi bước vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Chương quay đầu lại nói: "Trẫm bảo các ngươi..." Lời nói đến một nửa thì ngừng lại.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giữa lông mày vẫn còn vương lại vẻ hung dữ chưa tan.

"A Ý." Hắn mở miệng, chỉ khàn khàn gọi ta một tiếng.

Tiếng gọi khiến cho trái tim ta run lên.

Ta nghĩ ta có chút thích hắn, không chỉ đơn thuần là thích cuộc sống an nhàn mà hắn mang lại.

"Đã bao lâu chàng chưa ăn gì rồi?" Ta vờ như không thấy vẻ hung dữ trên mặt hắn, nhận lấy hộp cơm từ tay Thải Nhi đặt lên bàn, "Ta cũng chưa ăn, chàng cùng ta ăn một chút được không?"

"Nàng có sợ không?" Hắn vẫn như mọi khi, gắp những món ta thích vào bát ta.

 
Bình Luận (0)
Comment