Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo

Chương 17

Ngoại truyện

Ta sinh được một thằng nhóc bụ bẫm, nhưng không thể nhìn ra Tiêu Chương là thích hay không thích.

Bởi vì hắn chưa từng bế con.

Hắn thà để ta ôm con, rồi hắn ôm lấy ta.

Cho đến một ngày, con trai khóc ròng rã cả nửa ngày, hắn cũng không bế một cái, ta tức giận đến nỗi hai ngày không nói chuyện với hắn.

"Nếu chàng không thích con trai của chúng ta, thì cứ để chúng ta vào lãnh cung luôn đi." Ta vừa nói vừa bảo Thải Nhi thu dọn đồ đạc cho ta, ta muốn chuyển đến lãnh cung ở.

"Không phải, không phải là ta không thích." Tiêu Chương mặt mày hoảng sợ, chặn đường của ta.

Ta nhìn hắn một cái, định đưa con trai cho hắn: “Vậy chàng ôm nó đi.”

Sắc mặt hắn biến đổi liên hồi, cuối cùng run rẩy đưa đôi tay cứng đờ ra đón lấy con trai.

"Nó nhỏ bé quá, ta có vô tình bóp nát nó không?" Hắn thận trọng hỏi ta, hai cánh tay cứng đờ không dám cử động.

Nghe hắn nói, ta sững sờ, rồi cùng Thải Nhi cười đến nỗi không đứng thẳng dậy được.

Lúc nhỏ Tiêu Chương sống quá khổ cực, nên hắn muốn bù đắp tất cả những điều tốt đẹp nhất cho con trai chúng ta.  

Ngay cả bà v.ú cũng phải chọn lựa cả tháng trời.

"Đây là bà v.ú phù hợp nhất cho Tiểu vương tử được tuyển chọn từ đợt này." Thải Nhi dẫn người đến trước mặt ta, mỉm cười giới thiệu.

Ta đang dỗ dành con trai, nghe nàng nói mới ngẩng đầu nhìn nữ nhân phía sau nàng.

Bàn tay đang vỗ về con trai chợt khựng lại giữa không trung.

"Dân phụ họ Lý bái kiến phu nhân." Nữ nhân kia hành lễ với ta.

Ta đỏ hoe mắt, kìm nén cảm xúc lẫn lộn trong lòng, hỏi Lý thị: "Nhà ngươi có mấy đứa con?"

Nhắc đến chuyện này, Lý thị mỉm cười đáp: "Có một con gái, và một con trai còn đang nằm nôi."

"Phu nhân có gương mặt phúc hậu, nhìn kĩ thì con gái nhà dân phụ có vài phần giống phu nhân."



Đương nhiên là giống rồi.

Bà ấy và mẹ của ta ở một thế giới khác cũng rất giống nhau.

Lý thị chủ yếu chăm sóc con trai ta, khi Thải Nhi bận rộn không xuể, bà ấy cũng thỉnh thoảng chăm lo sinh hoạt thường ngày cho ta.

Hôm nay, vào giờ nghỉ trưa, bà ấy vốn đang ngồi bên kia dỗ con trai ta ngủ, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh ta.

Bà ấy nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng bị tuột khỏi người ta lên, đánh thức ta dậy.

Ta nhìn bà, tựa như nhìn thấy mẹ mình.

Chỉ là mẹ chưa từng đối xử với ta như vậy.

"Phu nhân cứ ngủ đi, để dân phụ đắp chăn cho phu nhân, kẻo bị lạnh." Giọng bà dịu dàng, như đang chăm sóc con gái vừa mới sinh của mình.

Ta khẽ "ừ" một tiếng, lật người sang không dám nhìn bà nữa.

"Phu nhân, không biết phu nhân có thể ban thưởng cho dân phụ những món đồ cũ này không?" Khi ta bảo Thải Nhi đi xử lý một số trâm cài và vòng tay cũ, bà ấy ngượng ngùng mở lời.

Ta nhìn bà.

Bà ấy có chút ngại ngùng nói: "Con gái dân phụ gần đây cũng thích những trâm cài và vòng tay đẹp đẽ này..."

Bà ấy muốn lấy chúng để tặng cho con gái

Bà ấy đối với con gái hẳn là rất tốt.

Nghĩ lại thì con gái bà ấy hẳn là sống tốt hơn ta nhiều.

Đêm đó, ta nằm trong vòng tay Tiêu Chương, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, buồn bã hỏi: "Chúng ta cũng có một đứa con gái được không?"

Như vậy, con gái của ta sẽ có cha mẹ yêu thương nó, còn có một người anh trai luôn chiều chuộng nó.

Là một nàng công chúa thực sự.

Bàn tay Tiêu Chương vốn đang lướt nhẹ trên lưng ta vội vàng rụt lại. "Đều là lỗi của ta, ta sẽ không trêu chọc nàng nữa."



Hắn đặt tay lên đỉnh đầu ta, xoa nhẹ, "Thái y nói nàng cần hồi phục sức khỏe, A Ý hãy nhẫn nại thêm chút nữa."

...

Mây mù trong lòng chợt tan biến, một ngọn lửa bùng lên trên mặt. "Ta không có ý đó!" Ta cười, phản đối.

Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc ta, như đang dỗ dành một chú mèo nhỏ: "Ta biết, ta biết mà. Là ta phải cố gắng thêm chút nữa."

Nhưng cuối cùng, ta vẫn không thể có được một nàng công chúa.

Thái y nói có lẽ là do lần sảy thai trước kia, thân thể ta đã bị tổn thương, rồi lại sinh hạ tiểu vương tử, nguyên khí hao tổn quá nhiều.

Thế nhưng Nam Du lại sinh được một tiểu thư.

Ta vội vã đuổi theo nàng ấy, chỉ muốn được ôm con gái nàng ấy một chút thôi, nhưng nàng ấy lại nhất quyết không chịu.

"Cái bộ dạng này của tỷ chẳng khác nào bọn bắt cóc trẻ con trên tivi!" Nàng ấy vừa ôm con chạy, vừa quay đầu lại quát mắng ta.

Quả không hổ danh là người luyện võ, khinh công của nàng ta thật sự rất lợi hại.

Sau này ta cũng phải bảo Tiêu Chương dạy ta khinh công mới được.

Trong đình nghỉ mát bên cạnh có Tiêu Chương và Lăng Tiêu đang ngồi, lúc ta đi ngang qua thấy Tiêu Chương đưa miếng ngọc bội vẫn luôn đeo bên mình cho Lăng Tiêu.

"A Ý thích con gái, vậy ngươi cứ nhận lấy tín vật này để ta định luôn hôn sự đi."

Lăng Tiêu liếc nhìn miếng ngọc bội trong tay hắn, bĩu môi.

"Không đâu, để vài năm nữa rồi tính."

Ta cười lớn rồi tiếp tục đuổi theo Nam Du.

Tiếng cười đùa của chúng ta vang vọng khắp không gian.

May mà hôm đó ta đã nói với Diêm Vương: "Ta chọn con đường thứ hai."

(Hết)

 
Bình Luận (0)
Comment