Hệ thống: [Tại sao?]
Lộ Dao: “Có một khả năng, đối với tôi châu báu cũng là vật khan hiếm hay không.”
Hệ thống: [Lừa gạt hệ thống, rõ ràng bà chủ còn có số dư mấy trăm ngàn, lại ngày ngày khóc lóc than nghèo.]
Lộ Dao: “... Cậu tra số dư của tôi?”
Cô thật sự có tích của riêng, nhưng mấy số tiền đó kiếm được không dễ.
Đường tình thân của Lộ Dao bạc bẽo, lúc còn chưa hiểu chuyện cha mẹ đã chia tách rồi, cô về sống chung với mẹ.
Thời trung học, mẹ gặp tai nạn xe, đột ngột qua đời, chỉ bỏ lại một mình cô.
Tài xế gây chuyện bồi thường sáu trăm ngàn, lúc ấy Lộ Dao chưa thành niên, được đưa đến nhà cậu để sống.
Chờ khi thành niên, sáu trăm ngàn đưa đến tay cô chỉ còn lại một trăm ngàn. Vì lấy lại số tiền này, cô còn trở mặt với cả nhà cậu mình.
Nhưng Lộ Dao coi số tiền này làm vốn khởi động, làm vài nghề phụ lúc học đại học, tiền vào ổn định.
Đêm trước chuyến du lịch tốt nghiệp, số dư của cô tăng gấp mấy lần.
Kết quả xảy ra sự cố trong chuyến đi, liên kết với hệ thống hiện thực hóa ước mơ kinh doanh ở dị giới lừa đảo, giờ đây mở một cửa hàng, tài sản cô tích lũy nhiều năm qua rút lại một phần hai.
Hệ thống: [Lúc bà chủ cầu nguyện ấy, trải nghiệm quá khứ và tất cả tài sản của cô đều liên kết với hệ thống tôi đây rồi.]
Nó không cố tình kiểm tra số dư của bà chủ đâu.
“Được thôi, tin cậu lần này.” Lộ Dao nằm thẳng, ván đã đóng thuyền, tiền cũng tiêu rồi, hình như bị hệ thống biết số dư cũng chẳng to tát gì.
Hệ thống vẫn chưa chết tâm: [Thật sự không cân nhắc mở một cửa hàng châu báu sao? Cô có từng nghĩ gợi ý của manh mối không? Một cái móng đang báo hiệu một loài sinh vật cực kỳ mạnh nào đó, cái móng bấu chặt lấy vàng bạc tài bảo, chắc chắn là vật yêu quý của chúng.]
Lộ Dao không muốn phí lời với hệ thống, nói thẳng: “Cậu có thể tự lên mạng sao?”
Hệ thống như đơ ra một lát, tạm dừng hai giây mới trả lời: [Tất nhiên.]
Lộ Dao: “Cậu tùy tiện lên hai cửa hàng châu báu xa hoa xem thử.]
Năm phút sau, hệ thống ủ rũ quay lại.
Đừng nói châu báu hạng nhất, châu báu đặt làm bình thường nhất, số dư của chủ tiệm cũng chẳng mua được hai cái.
Lúc Lộ Dao lấy được manh mối ở thế giới đầu tiên, hệ thống dựa theo bốn chữ “Ngũ vị nhân gian” để phân tích, kiến nghị bán gia vị.
Lúc ấy Lộ Dao đã biết tiểu hệ thống còn chẳng đáng tin bằng bề ngoài của nó.
Thấy nó yên tĩnh lại, cô chuẩn bị đến cửa hàng đồ ăn nhanh quyết định phó cửa hàng trưởng trước.
Lộ Dao đến cửa hàng đồ ăn nhanh, đẩy cửa vào, phát hiện trong cửa hàng hơi khang khác.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ mở tiệm, Hạnh Tử, Bạch Minh, Tiểu Gia, Kỳ Sâm, Toàn Thắng Cử và Xích đều ở đây. Lúc trước họ cũng sẽ đến cửa hàng đúng giờ, sẽ không đến sớm, cũng sẽ không đến muộn, trừ phi có sắp xếp đặc biệt.
Hôm nay không chỉ đến sớm, lúc Lộ Dao đến, công tác chuẩn bị cũng làm xong cả rồi.
Các nhân viên cửa hàng thấy cô đến, lập tức qua cầm túi giúp, rót nước, còn ân cần chăm sóc hơn cả lúc ngày thường.
Lộ Dao mở cửa hàng không lâu, phần lớn thời gian là ở cửa hàng đồ ăn nhanh, chỉ qua khu vui chơi một lần, thật ra vẫn chưa hiểu rõ lắm về thế giới này.
Nhưng cô thường xuyên thấy khách hàng nằm sấp bên cửa sổ ngắm phong cảnh, rất lâu không chịu rời đi, hoặc là cuộn lại thành một cục dè dặt vuốt ve sen đá trên bệ cửa sổ.
Họ ngóng trông về cõi trần thế, mà hai thế giới bị ngăn cách bởi một cánh cửa sổ, giới hạn rõ ràng, tuyệt không thể phá.
Theo những gì hệ thống nói, nếu nhân viên quán trở thành phó cửa hàng trưởng của cửa hàng đồ ăn nhanh, liên kết linh hồn với cô, chỉ cần không bước ra khỏi phạm vi của cửa hàng đồ ăn nhanh thì có thể ở lại thế giới hiện tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Lúc Lộ Dao không có ở đây, phải có người dọn hàng vào tiệm, đây mới là nguyên cốt lõi nhất mà phó cửa hàng trưởng sở hữu quyền hạn đặc thù. Có điều các nhân viên không quan tâm, chỉ cần có thể qua lại thế giới ấy, dù chỉ là vài phút, dọn mấy thùng hàng tính là gì chứ?
Kỳ Sâm dẫn đầu đứng ra trước: “Bà chủ, tôi quen thuộc với bên kia, cũng hiểu rõ giao tiếp với người giao hàng thế nào, tôi có thể làm tốt công việc của phó cửa hàng trưởng.”
Sức hấp dẫn của thế giới hiện tại đối với Kỳ Sâm lớn hơn người khác, chỉ cần nghĩ đến còn có thể quay về, hắn ta như vẫn có thể cảm nhận được trái tim đang hưng phấn đập nhanh.
Tiểu Gia lập tức phản bác: “Không phải chỉ là dọn hàng thôi à, ai không làm được? Cả khu vui chơi Tiểu Kỳ cũng không dám vào, tôi rất nghi ngờ lòng trách nhiệm của anh.”
Này là trực tiếp nắm trúng huyệt chết của Kỳ Sâm, ký ức kiếp trước làm người chơi vào khu vui chơi quá khắc sâu, sau khi chuyển hoán thân phận, hắn ta vẫn không dám đến gần khu vui chơi.