Ti Kim còn đang phơi bày mọi góc cạnh bộ nail đẹp đẽ của mình: "Cậu nhìn nè cậu nhìn nè, cái thứ lấp lánh này gọi là "mắt mèo", chủ tiệm làm hình "mắt rồng" cho tôi đấy, trong con ngươi còn có một đường vân màu đen, nhìn cái biết ngay là mắt tôi. Cô ấy còn dùng sơn móng có vụn ngôi sao và cầu vồng nên mới trông rực rỡ lung linh thế này, đẹp hơn cả kho tàng vật quý của tôi nữa. Cả con rồng nho nhỏ này, giống dáng vẻ ngồi xổm chỗ đó rồi hất đuôi của của cậu ban nãy..."
Gân xanh trên trán Harold hiện rõ ra ngoài, vung một vuốt qua, "mắt rồng" mà Ti Kim vừa mới khoe xong đã vang lên tiếng "cạch" và nứt ra một kẽ hở, sau đó nguyên miếng vỡ vụn thành bột phấn, bị gió thổi qua phiêu tán trên không trung.
Ti Kim che móng vuốt lại với vẻ mặt đau lòng, sắp tức chết mất: "Harold, cậu hơi quá đáng rồi đó!"
Harold quay ngoắt đầu "hừ" nhẹ một tiếng, lại vung đuôi đánh Ti Kim, đầu nhọn của đuôi còn cố ý chỉ đánh vào ngón tay anh ta.
"Cạch..." "Mắt rồng" trên ngón cái của Ti Kim cũng hóa thành bụi phấn, bay đi theo gió.
Harold còn thấy chưa hài lòng, tiếp tục vung đuôi tấn công tay khác của Ti Kim.
Móng tay trên bàn tay kia lấp lánh lung linh, mục tiêu rõ ràng hơn.
Làm nail? Đó là cái quái gì chứ!
Cái tên Ti Kim này vốn đã thường xuyên trễ giờ, hôm nay lại còn vì bộ nail của nợ này mà để một con rồng như hắn chờ trên cánh đồng hoang vu nguyên một buổi trưa, không thể tha thứ được.
Ngôi sao cầu vồng gì chứ, không phải mới bị hắn đánh một cái đã vỡ vụn thành bụi phấn sao.
Bộ nail bị đuôi rồng đánh một cái đã nát bấy, Ti Kim lại càng không dám hóa thành hình rồng. Vậy thì chưa cần đến Harold quấy rối, sức mạnh của bản thân anh ta đã đã tự phá hư lớp sơn bên trên móng tay rồi, chỉ có thể dùng hình người cố gắng ngăn cản sự tấn công của Harold thôi.
Hình rồng là hình thái giúp rồng khổng lồ chiến đấu thoải mái và mạnh mẽ nhất, rồng trong hình dạng con người không ngăn được sự tấn công của rồng khổng lồ ở hình dạng nguyên bản.
Nhưng mà trời sinh rồng đã mạnh mẽ, khác với nhân loại yếu ớt, cho dù bị đồng loại đẩy ngã tới ngã lui thì cũng khó bị thương, nhiều lắm chỉ trông hơi chật vật thôi.
Nhưng mà móng tay thì không chịu được, chỉ qua mấy nhịp thở, bộ nail làm xong chưa tới nửa ngày của Ti Kim đã vỡ hơn phân nửa dưới sự bạo lực của Harold, chỉ còn ba cái móng tay vẽ hình rồng nhỏ là may mắn thoát nạn.
Mắt rồng của Ti Kim ửng đỏ, sắp tức phát khóc rồi, không bao giờ muốn để ý tới Harold nữa: "Không đánh với cậu nữa, tôi phải đi tìm chủ tiệm sửa móng tay."
Ti Kim bỏ chạy, nhưng anh ta không dám hóa rồng nên tốc độ rất chậm.
Harold hóa thành hình người đuổi theo, giọng nói lạnh lẽo: "Đúng lúc, tôi muốn đi phá hủy cửa hàng đó."
-
Trong tiệm làm nail.
Dược sĩ Lê Tu đang lật xem kiểu dáng nail rất mê mẩn, mỗi một kiểu đều khiến người ta không thể rời mắt được, cô ấy chưa từng nghĩ móng tay có thể có nhiều phong cách đến vậy.
Lộ Dao cũng không thúc giục, cúi đầu tiếp tục đọc sách lý luận ma pháp.
Hoàng hôn dần buông xuống ngoài cửa, Lê Tu lật tới kiểu dáng mới nhất, một đôi tay thon dài xinh đẹp, một bàn tay làm kiểu mắt mèo màu xanh dương và vàng, một bàn tay vẽ hình rồng khổng lồ và mắt rồng uy nghiêm.
Con người trên Đại lục Alexandria có một loại sợ hãi bẩm sinh đối với rồng, trong mắt họ thì rồng mạnh mẽ, hung tàn, tà ác, không thể đối địch được.
Nhưng rồng nhỏ mà chủ tiệm vẽ trên móng tay lại trông ngây thơ dễ thương, Lê Tu chưa từng thấy qua chú rồng nào đáng yêu như thế, cô ấy chỉ vào tấm ảnh đó: "Cái này làm khi nào vậy?"
Lộ Dao ngẩng đầu: "Trước lúc chị tới."
Lê Tu nhớ ra người đầu tiên bước vào tiệm nail là đàn ông, ghép gương mặt quá đỗi hoàn mỹ ấy cùng với bộ nail này, hóa ra anh ta tới tiệm để làm nail.
Buông iPad xuống, Lê Tu có hơi ngượng ngùng.
Ban đầu cô ấy chỉ tò mò về "dịch vụ làm nail", ngồi trong tiệm này nửa ngày, chủ tiệm không chỉ hào phóng cho cô ấy đi tham quan mà còn không thèm thúc giục, đã thế mà không làm nail thì có hơi áy náy.
Thật ra giữa những nữ phù thủy có truyền tai nhau về cách nhuộm móng, nhưng kiểu dáng rất ít, hầu như là một màu đơn giản, lại chỉ có hai lựa chọn là màu đỏ hoặc màu đen.