Lộ Dao đẩy cửa sổ ra, để thông gió trong nhà.
Thành phố Dao Quang hôm nay, bầu trời quang đãng, thời tiết rất tốt.
Đứng ở cửa sổ hóng gió một lúc, Lộ Dao xoay người cất hai mươi cái dũa móng thông thường mua ở siêu thị tối hôm qua nhanh chóng sắp xếp gọn gàng vào ngăn kéo, mới chuẩn bị mở cửa.
Kéo cửa tiệm nail ra, đang muốn treo biển hiệu kinh doanh, cảm nhận được ánh mắt bốn phía nóng rực, Lộ Dao ngẩng đầu lên, thiếu niên tóc đuôi ngựa khoanh tay trước ngực đứng trước cửa, tầm mắt dời đi, bên chân đặt một giỏ đồng xu bạc và châu báu trong suốt.
... Cái này để làm gì?
Mặc dù hắn là một con rồng nhưng lại đang phô trương quá mức.
Tiền không nên để lộ ra ngoài có biết hay không?
Ánh mắt Lộ Dao đảo qua các cửa hàng liền kề gần đó, bà chủ cửa hàng hoa quả bên trái nhìn thẳng vào đống châu báu trên mặt đất, ông chủ quán thịt bên cạnh gian nan thu hồi ánh mắt, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc mắt một cái, đối diện là chủ tiệm bánh và cửa hàng hoa cùng với các khách hàng đều không chút biểu tình nào quan sát bên này.
Harold nghe thấy cánh cửa mở ra, nghiêng người quay đầu lại, lông mày nhíu thành một ngọn núi nhấp nhô liên miên, không kiên nhẫn oán giận: "Sao mở cửa chậm như vậy?"
Nói xong một tay xách một giỏ châu báu chói mắt kia lên, một sợi dây chuyền hồng ngọc trân châu lộng lẫy rơi ra từ cái giỏ, mắt thấy sắp rơi trên mặt đất, mũi chân Harold đỡ lấy, nhẹ nhàng vuốt lên, vòng cổ vững vàng rơi vào trong giỏ.
Dường như nhận ra cái gì, trước khi vào cửa hàng, Harold quay đầu lại nhìn lướt một vòng đường phố, khí tức của rồng lộ ra ngoài, người âm thầm dò xét chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không dám nhìn thêm một cái nữa.
Bảo vật của rồng, con người cũng dám ngấp nghé, không biết tự lượng sức mình!
Bước vào cửa hàng, Harold đi đến vị trí mà Ti Kim đã ngồi ngày hôm qua, kho báu được đặt bên chân, nâng cằm kiêu ngạo nói: "Tôi muốn làm móng tay, phải là loại đắt nhất!"
Tối hôm qua bé rồng đen trở về, lăn qua lăn lại trong đống châu báu, làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu đều là nghĩ đến làm nail.
Trên đường trở về, Ti Kim vẫn luôn khoe khoang với hắn.
Có gì đặc biệt, hắn cũng muốn làm, còn muốn làm đẹp hơn Ti Kim!
Lúc trước bé rồng đen rất ít tiếp xúc với con người, trong tiềm thức vẫn luôn cho rằng càng đắt thì chắc chắn càng đẹp, không biết phải mang theo bao nhiêu tiền, tùy tiện lấp đầy một giỏ.
Mỗi con rồng đều có một hang động hoặc núi để cất giấu bảo vật của mình, hang động của bé rồng đen nằm ở đồng hoang Montenegro, chất đầy đất, bình thường đều tùy tiện lăn lộn.
Lần này đi ra, hắn chê rương đựng châu báu quá nhỏ, trực tiếp làm một cái giỏ.
Lộ Dao đưa máy tính bảng qua, khẽ thở dài, tài đại khí thô *, quả nhiên rồng có tiền, làm nail đều khiêng theo châu báu: "Anh xem kiểu dáng nào hợp với mình nhất?”
(*) Tài sản giàu có, nhiều nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục
Nhân lúc bé rồng đen chọn kiểu dáng, cô gọi hệ thống ra ngay lập tức, tiêu pha năm nghìn giá trị nhân khí để gia cố Tinh Môn.
Không biết bao nhiêu người nhìn thấy Harold mang châu báu vào cửa hàng, bọn họ không biết đây là rồng, mặc kệ có ai động tâm tư xấu hay không, cô đều phải đề phòng trước.
Harold chưa xem hết nhanh chóng lật qua các kiểu dáng ngày hôm qua, chỉ vào vài bức ảnh: "Tôi muốn cái này, cái này, cái này còn có cái này!”
Còn chưa bắt đầu làm, Lộ Dao đã cảm thấy tên này rất phiền phức.
Hắn chọn hơn mười kiểu, mỗi một kiểu chỉ thích thiết kế của một móng tay nào đó, luôn là kiểu lộng lẫy khoe khoang nhất, có thể gọi là vị trí trung tâm của móng tay.
Hắn muốn mười ngón tay đều phải là vị trí trung tâm.
Bé rồng đen này còn tham lam hơn bé rồng vàng nữa.
Lộ Dao cố gắng giải thích khái niệm thiết kế cái chính và cái phụ, cho dù là làm nail, cũng phải có trợ giúp lẫn nhau mới có cảm giác đẹp.
Bé rồng đen nghe xong, do dự một lúc lâu, nhượng bộ một bước: "Tôi muốn sáng bóng long lanh hơn Ti Kim, còn muốn có rất nhiều đá quý.”
Yêu cầu này ngắn gọn rõ ràng hơn rất nhiều, Lộ Dao vừa gật đầu, vừa chọn loại dầu móng cần dùng.
Bé rồng đen hài lòng vươn móng vuốt ra, cuối cùng có thể làm móng tay.