Ông chú cao lớn mặt đầy râu nói: “Người phụ nữ ở tiệm nail kia bình thường, yếu đuối, sẽ không có ma pháp đâu, còn dám phô trương tiền tài, phải cho cô ta một bài học.”
Thanh niên cao gầy ấp úng nói: “Nhưng hôm qua chúng ta vừa đi, không biết cửa tiệm có có cái quỷ quái gì, làm thế nào cũng không mở ra được.”
Người khác lại nói: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, đứa trẻ mang châu báu đến với tiệm đó đều rất kỳ lạ, người bình thường sao lại khoa trương như thế được, nói không chừng là có nguy hiểm gì đó.”
Ông chú đầy râu đập một phát lên bàn, giọng cao lên hai tone: “Chẳng qua chỉ là cậu ấm cô chiêu có tiền không hiểu chuyện, dám mang nhiều tiền thế rêu rao bên ngoài, còn không dẫn theo hậu vệ, chỉ thiếu chút dán hai chữ “dê béo” ra sau não. Đống tiền tài và châu báu kia chắc chắn không phải là giả, chúng ta không cướp thì cũng có người khác cướp, cậu không muốn tham gia thì cút, đừng ở đây lãng phí rượu của ông.”
Người trẻ tuổi bị ông chú dọa sợ, không dám thẳng người.
Cậu ta biết nếu dám rời đi sẽ bị báo thù ngay, chỉ có thể cúi đầu xin tha.
Bọn họ có người theo dõi, ghi chú thời gian Lộ Dao đóng cửa mấy ngày nay.
Bình thường không có khách, chập tối là đã đóng cửa tiệm.
Lúc bên trong tiệm không có người, cánh cửa kia từ bên ngoài không thể nào mở được.
Đám cướp bàn bạc đợi đến buổi chiều, trước khi tiệm nail đóng cửa thì đi qua.
Lúc đó trên đường không có ai, trực tiếp chạy vào trong tiệm bắt giữ chủ quán và đám trẻ con kia, cướp châu báu xong thì chạy.
Sau khi bàn luận xong xuôi, dường như họ đã nhìn thấy kế hoạch cướp bóc thành công, một tương lai cầm lấy châu báu tiêu tiền như nước, nâng ly chúc mừng cười ha ha.
-
Trong tiệm nail, Lộ Dao làm xong bộ móng cho bé rồng thứ hai, đang ưỡn người động đậy cái vai nhức mỏi.
[Thành công tiếp đón vị khách thứ năm, tiến độ thu thập sổ tay hướng dẫn +4, Tiệm nail Lộ Dao thành công nâng cấp thành tiệm một sao. Phần thưởng 100 điểm giá trị nhân khí, công thức hồ dính bảo thạch cự long chuyên dùng 1, một tia ánh sáng ngôi sao.]
[Bạn có nhiệm vụ mới! Tiếp đón hai mươi vị khách, thưởng 500 điểm giá trị nhân khí, công thức hồ dính bảo thạch cự long chuyên dùng 2, một tia ánh sáng ngôi sao.]
Lộ Dao ngẩn người, thì ra hồ dính đúng là có công thức, vậy ánh sáng ngôi sao là cái gì?
Chỉ có một tia, cho giải thưởng gì mà cũng keo quá đi mất.
Lộ Dao cực kỳ tò mò, nhưng ba bé rồng đã ngồi xuống, trong mắt đầy sự mong chờ nhìn cô.
Thôi bỏ đi, làm xong công việc trước đã, giải thưởng thì đợi đóng cửa tiệm rồi từ từ xem.
Bé rồng thứ ba cũng là một bé rồng đỏ, nhưng mà là một thiếu niên.
Mái tóc đỏ ngắn, có một chiếc răng nanh sắc nhọn, lúc cười vô cùng dễ thương.
Cậu ta đổ một túi bảo thạch ra, muốn để Lộ Dao thiết kế cho mình một bộ móng vừa cool ngầu vừa đẹp trai.
Lộ Dao vẽẽ bản thảo ra giấy, bé rồng đỏ gật đầu vừa ý.
Cô làm móng cho bé rồng đỏ, thoa lớp sơn lót lên, vẽ hình dáng, chỉ thiếu bước cuối thu bút. Cửa tiệm bị đẩy ra, một nhóm đàn ông lực lưỡng cầm theo các loại vũ khí bước vào.
Mười mấy người đàn ông trưởng thành chiếm gần hết không gian tiệm, ép Lộ Dao và đám thiếu niên thiếu nữ vào trong góc tường, người đàn ông cầm đầu huơ dao khua tay múa chân, giọng nói khủng bố dọa nạt: “Không được động đậy, mau giao ra toàn bộ châu báu ra đây!”
Lần đầu tiên Lộ Dao gặp thấy cảnh tượng này, không ngờ ban ngày mà cũng có người dám người cướp. Trong tay cầm lấy binh khí lạnh lẽo, giống như hoàn toàn không sợ gì cả.
Cô phân tâm run tay, bé rồng đỏ đang làm móng cũng căng thẳng, quay đầu hét lớn: “Mấy người dọa cô ấy rồi!”
Đám cướp không hề nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ xem bé rồng nhỏ như là một cậu ấm được nuông chiều, tự cho rằng đám trẻ này và chủ quán đã bị bọn hắn khống chế nắm trong lòng bàn tay, người cầm đầu ôm cổ cười lớn: “Ha ha ha, mấy người nghe thấy gì chưa? Cậu ấm tức giận rồi, đợi lát nữa đừng tha cho cậu ta.”
Bọn họ thích nhất là ức hiếp cậu ấm xuất thân gia cảnh tốt, tính tình nóng nảy thế này.
Đám cướp vừa cười vừa tiến vào giữa, nhìn thấy đống châu báu thì sáng mắt.
Chỉ cần giết hết chủ quán và đám trẻ này, đống tiền này là của bọn họ rồi.
Harold nằm yên không động đậy.
Ti Kim gác chân ngồi ở bên sofa đơn, ôm rương bảo vật trong lòng, đang xoa từng viên ngọc một trong trong rương.
Tina nhìn bộ móng vừa làm xong, bốn bé rồng nhỏ đang ngồi đợi làm móng đột nhiên đứng dậy.
Ánh mắt bọn họ thu hẹp lại, biến thành một đường thẳng đứng, trên mặt và tay xuất hiện vảy, đi về phía đám cướp: “Mấy người vừa nói, muốn làm gì cơ?”
Đám cướp bắt đầu nhận ra có gì có không đúng, hình như đám trẻ này... đều không phải là người?