Mãi đến xế chiều, Lộ Dao cũng chưa tuyển được học viên hợp ý.
Lại một bà thím khai gian tuổi vào tiệm mắng nhiếc rời đi, Lộ Dao chuẩn bị đóng cửa.
Buổi chiều Ti Kim và Harold đi ra ngoài rồi, họ đi gom vật liệu khan hiếm Lộ Dao cần.
Hối Hối ở lại trong tiệm một mình, vốn dĩ Ti Kim và Harold cũng không chịu. Lộ Dao nói mua cho họ mỗi người một thùng mì gói, vị thập cẩm, hai người mới miễn cưỡng đồng ý.
Harold biết được món mì gói này từ trong truyện tranh, có một lần Lộ Dao cho hắn mấy hộp, hắn thích lắm.
Lúc hắn ăn trong tiệm, Ti Kim lại trông thấy, cũng tìm Lộ Dao để đòi.
Lộ Dao có thể hiểu được, lúc nhỏ ai mà không thích ăn mì gói chứ?
Mì gói quả thật là mỹ vị nhân gian, chỉ cần không phải là vị dưa chua.
Trong tiệm chỉ còn lại bà chủ và Hối Hối, Lộ Dao đứng ở cửa ngơ người, trong lòng vẫn hơi lo.
Thị trấn Lục Bảo Thạch quá nhỏ, có thể rất khó tuyển được học viên vừa ý cô.
Hối Hối túm lấy ống quần của Lộ Dao: “Chít.”
Lộ Dao cúi đầu nhìn cậu ấy: “Sao vậy?”
Hối Hối lui vào trong tiệm, cởi tây trang nhỏ gọn gàng xuống.
Lộ Dao: “...”
Hối Hối phát hiện Lộ Dao di chuyển tầm nhìn, lại “chít” một tiếng thu hút sự chú ý của cô, sau đó tách người cậu ấy ra trước mặt cô.
Ý trên mặt chữ, một con Hối Hối biến thành hai con.
Lộ Dao: “...”
Lúc Lộ Dao đang ngượng ngùng không thôi, không biết phản ứng thế nào, ngoài cửa có người đến.
Một cô gái trẻ thắt hai bím tóc, trên mặt có vài đốm tàn nhang đứng ở cửa, ánh mắt có vài phần căng thẳng: “Tôi, tôi tên Eugenia, năm nay mười sáu tuổi, muốn đến ứng tuyển học viên.”
Lộ Dao nhanh chóng chào hỏi: “Vào ngồi trước.”
Eugenia ở cuối con phố dài phía tây, là con gái của tiệm may, biết chữ, còn biết tính toán đơn giản.
Cô ấy từng làm việc trong thành phố, vừa về thị trấn Lục Bảo Thạch gần đây, nghe nói tiệm nail tuyển học viên bèn đến đây.
Eugenia là chị gái đạt yêu cầu nhất trong số người đến ứng tuyển hôm nay, Lộ Dao muốn giữ lại.
Có điều hình như Eugenia hơi nhát gan, trong tiệm đang nuôi Ma vật, không biết cô ấy có bài xích không?
Lộ Dao xoay đầu tìm kiếm, rồi tìm thấy Hối Hối tự bế sau lưng sô-pha, chỉ cho Eugenia nhìn cậu ấy: “Con Slime này tên Hối Hối, là một trong những nhân viên của tiệm. Cô sợ không?”
Eugenia trông thấy Hối Hối cuộn thành một cục, thì ra tiệm này nuôi Ma vật thật. Có điều nếu chỉ là Slime, cô ấy không sợ.
Nhớ ra tin đồn khác về bà chủ trong thị trấn, Eugenia lưỡng lự một trận, gom hết dũng khí hỏi: “Bà chủ, nghe nói trong tiệm có rồng, là thật sao?”
Ánh mắt Lộ Dao kiên định: “... À, không có đâu. Trong tiệm chỉ có hai hậu vệ năng lực rất mạnh, hôm nay có việc ra ngoài rồi.”
Eugenia thở phào, quả nhiên là người trong thị trấn đồn bậy đồn bạ: “Tôi không sợ Slime, sẽ, sẽ sống chung hòa thuận với nó.”
Lộ Dao yên tâm: “Được, ngày mai đến tiệm trước chín giờ sáng, thời hạn thử việc bảy ngày trước khi chính thức vào việc. Sau bảy ngày, nếu đôi bên thấy hợp, chúng ta ký hợp đồng.”
Eugenia cảm kích nhìn Lộ Dao: “Cảm ơn bà chủ.”
Rời khỏi tiệm nail, Eugenia nhanh chóng chạy về nhà.
Mẹ của Eugenia vẻ mặt tê dại ngồi trên ghế, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, hơi nhúc nhích: “Eugenia, là con về sao?”
“Mẹ, con được tuyển rồi!” Eugenia đi vào nhà, trên mặt mang theo sự vui mừng.
Mẹ của Eugenia, bà Brown nghe xong cũng không thả lỏng, mi tâm lại nhíu càng sâu hơn: “Con không sợ thật à? Mẹ nghe người ta nói bà chủ tiệm đó là phù thủy Ma pháp Bóng Tối đáng sợ, còn nuôi Ma vật. Cô ấy tuyển học viên, thật ra là muốn lừa bé gái vào tiệm, dùng máu thịt của họ để nuôi Ma vật.”
Eugenia ngồi đối diện với bà Brown, lắc đầu nói: “Trong tiệm thật sự có Ma vật, nhưng chỉ là một bé Slime, chẳng đáng sợ tí nào cả. Mẹ ơi, bà chủ tiệm đó tốt lắm, trẻ tuổi dịu dàng, cũng rất dễ ở chung. Cô ấy còn cho thử việc bảy ngày, nếu con thấy có thể gánh vác công việc trong tiệm thì quyết định ở lại. Không hợp có thể đi bất cứ lúc nào.”
Bà Brown còn muốn nói gì đó, Eugenia ngắt lời trước một bước: “Mẹ ơi, ở thị trấn Lục Bảo Thạch không tìm được công việc tốt hơn cái này nữa đâu.”
Bà Brown không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn còn rất lo.
Hôm nay bà nghe rất nhiều tin đồn về tiệm đó, bà chủ chỉ thu bé gái trẻ mười tám tuổi trở xuống, rất nhiều người đều nói bà chủ đó lòng dạ bất lương.
Chỉ là Eugenia nói cũng chẳng sai, bỏ lỡ tiệm này rồi, cũng không tìm được công việc có tiền lương hậu hĩnh như vậy ở thị trấn Lục Bảo Thạch nữa.
Từ khi mẹ của Eugenia bị thương ở trong lò bánh, liệt giường không thể đứng dậy, cuộc sống của họ ngày sau không bằng ngày trước.
Lúc trước Eugenia vào làm công ở thành phố cũng là bị bắt nạt, cuối cùng không thể không về nhà, không ít hàng xóm láng giềng cười cợt.
Hai ngày trước công việc ở cửa hàng bánh mì của bà Brown cũng mất rồi, dưới Eugenia còn có ba em trai em gái, không ai kiếm tiền toàn bộ đều sẽ chết đói.
Thuyết phục được bà Brown, Eugenia về phòng tìm quần áo.
Cô ấy muốn ở lại tiệm nail, bảy ngày này chắc chắn phải biểu hiện thật tốt.