Field vẫn luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn Lộ Dao, mãi đến khi thấy cô sử dụng thay phiên Ma pháp thuộc tính Bóng Tối và Ma pháp thuộc tính Ánh Sáng kết thành ma pháp trận, trong mắt Field lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chẳng trách Nhân tộc này có thể làm móng cho rồng, vận dụng ma pháp của cô quá độc đáo.
Sau hai tiếng, bộ móng của Tina đã xong.
Cô bé không kịp chờ rời khỏi thị trấn Lục Bảo Thạch, lập tức gom chút ma lực, một cánh tay biến thành móng rồng, trên da thịt phủ đầy vảy đỏ, đầu móng màu đen.
Sơn móng tay vừa với tô xong đang vỡ tan dưới sự nghiền nát của ma lực, sau đó chầm chậm phục hồi nguyên trạng, hoa văn lửa đỏ dính trên móng, ánh sáng lan ra nhàn nhạt theo sự co giãn của móng tay.
Tina mắt đầy hưng phấn: “Bà chủ thật giỏi, biến hình thật sự sẽ không nát!”
Mắt của Field cứ chằm chằm vào móng của Tina, móng rải đầy đường hoa văn ngọn lửa vàng đỏ lồng vào nhau, mấy vầng sáng nhạt kia lúc sáng lúc tối, tương ứng với đầu móng đen, thật sự vừa đẹp vừa bá khí.
“Hay là mẹ cũng làm?” Field thất thần nói.
Vừa nói xong, liếc thấy Tina mím chặt môi thì hình như bà ấy mới nhận ra mình vừa nói gì, hơi ngượng, nhưng thật sự không nhịn nổi nữa.
Lộ Dao không hề ngạc nhiên bởi chuyện này, bình tĩnh hỏi: “Bà có thích kiểu nào chưa?”
Nếu đã quyết định làm móng, Field không còn làm mình làm mẩy nữa, trực tiếp móc ra một thùng châu báu, đẩy qua: “Móng châu báu hình ngọn lửa, tôi yêu cầu dùng hết thùng bảo thạch này.”
Bà ấy vừa nhìn thấy bộ móng của Tina, lúc hình người tinh xảo, sau khi biến thành móng rồng, bảo thạch đính lên quá ít, không đủ lồng lộn.
Sở thích của Field khá truyền thống, so với cảm giác thiết kế phức tạp chi tiết, bà ấy càng thích kiểu xây đắp bảo vật đơn giản thô ráp, càng lấp lánh càng hào quang mới có cảm giác thỏa mãn.
Lộ Dao nắm lấy hai bên thùng, định đổ bảo thạch ra, phát hiện nó nặng muốn chết, nhấc không nổi.
Cô dứt khoát đứng dậy, vẫn nhấc không nổi: “... Bảo thạch này nặng thật.”
Field: “Pha lê đỏ Ba Hi tôi đào được từ nơi sâu thẳm của nham thạch nóng chảy, chứa đựng ma lực thuộc tính Hỏa mạnh mẽ. Hộp này cũng chỉ gần năm trăm cân, nặng lắm sao?”
Lộ Dao: “...”
Không đến năm trăm cân...
Nặng như vậy thật sự muốn đính lên móng?
Rốt cuộc rồng có bao nhiêu chấp niệm với lấp lánh?
Lộ Dao thầm phỉ nhổ trong lòng, thực hiện Ma pháp “biến nhẹ” với pha lê đỏ Ba Hi, mới bắt đầu công việc bình thường.
Sau bốn tiếng, Field dẫn Tina rời đi.
Trên đường về ổ rồng, mắt của Tina luôn nhìn móng của Field.
Trên móng đen của mẹ, giữa pha lê đỏ Ba Hi quấn viên ngọc trai hình tròn cực to, đường vân giống như dòng suối màu vàng khảm bảo thạch giữa khe hở. Lắc lư chiếc móng, mấy đường hoa văn kia như khe suối màu vàng chảy ồ ạt, giao với ánh sáng, ánh lên vầng sáng lóa mắt.
Điều làm bé rồng lửa hơi ghen tị là ánh sáng bạc trên những đầu móng của Field.
Lúc Field duy trì hình người, đầu ngón tay chỉ là đường sáng bạc li ti, gần như không thấy. Mà lúc bà ấy hóa thành cự long, ánh sáng bạc ấy như ngôi sao đọng lại trên móng, thành hình chữ thập sáng rực.
Field một đường bay đi, cũng giả vờ hờ hững nhìn bộ móng một cái.
Bà ấy thích chút ánh sáng sao trời kia trên móng tay, vừa vặn đọng lại trên mỗi chiếc móng, sẽ không cướp đi hào quang của pha lê đỏ Ba Hi, lại tăng thêm phần độc đáo.
Tina cảm giác được mẹ rất vui vẻ, nhớ ra tờ thông báo ở tiệm nail, suy nghĩ trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy.
...
Trên bầu trời của thị trấn Lục Bảo Thạch, rồng xanh dương khổng lồ Dominica và Rồng Tím khổng lồ Amos gặp nhau.
Amos: “Mấy hôm nay hình như thường xuyên gặp nhau.”
Dominica hình rồng uy nghiêm, nghiêm túc nói: “Phía nam có mấy ngọn núi lửa sắp phun trào, tôi định đến tìm chút pha lê đỏ Ba Hi.”
Amos hơi ngạc nhiên, ấy vậy mà Dominica lại giải thích.
Anh ta cười, cũng nói: “Hồ Thúy Y sắp tan băng rồi, tôi cũng định đến đáy hồ đào chút đá ngũ sắc.”
Hai con rồng to nghĩ một đằng nói một nẻo hàn huyên mấy câu, rồi lướt qua nhau.
Nửa tiếng sau, Dominica muốn đến phía nam và Amos muốn đến hồ Thúy Y hội ngộ ở cửa tiệm nail trong thị trấn Lục Bảo Thạch.
Amos: “...”
Dominica: “...”
Trên quảng trường đài phun nước, hai nữ sinh mặc đồng phục Học viện Ma Pháp từ trong truyền tống trận đi ra.
Nữ sinh tóc dài màu vàng đứng trên quảng trường, ngó nghiêng xung quanh: “Audrey, cậu chắc chắn tiệm đó ở thị trấn nhỏ xíu này?”
Audrey gật đầu: “Chị họ tớ nói chính là thị trấn Lục Bảo Thạch, phía đông... Phía đông là bên kia! Đi, hình như tớ thấy tiệm đó rồi.”
Amos và Dominica nhìn nhau sượng trân, ai cũng ngại bước vào cửa tiệm trước một bước.
Hai học sinh của Học viện Ma Pháp chạy qua, chen vào giữa hai người họ, bước vào trong, lớn tiếng gọi to: “Bà chủ, chúng em muốn làm móng!”
Amos: “...”
Dominica: “...”