Gương mặt Lộ Dao chất đống mệt mỏi nhưng trong con ngươi đen kịt lại hiện lên ánh sáng, rõ ràng cũng có chút hưng phấn.
Vừa rồi cô đã thu nhỏ tia chớp Amos triệu hoán lại, dùng ma pháp trận điều chỉnh lại trên móng tay của anh ta, đây có lẽ chính là một bước tiến khai phá mới trong ma pháp làm nail mà Dominica nói.
Quả nhiên ma pháp vô cùng thú vị, bỗng nhiên cô nảy sinh ra rất nhiều ý tưởng, có thể kết hợp làm móng và ma pháp càng thêm chặt chẽ.
Amos bỏ lại một túi tiền vàng, phấn khích đi ra khỏi tiệm làm nail, anh ta muốn đi tìm người đánh nhau, thuận tiện khoe móng tay vừa làm.
Lộ Dao quay đầu: "Để hai người chờ lâu, xin mời ngồi bên này, vừa nãy có ưng kiểu dáng nào không?”
Nghĩ đến người trong cửa hàng sẽ càng ngày càng nhiều, Lộ Dao đành phải chấp nhận mua hai cái máy tính bảng mới, phòng nghiên cứu và tiền khách hàng trả có thể tách ra để chọn kiểu dáng.
Hai học sinh của Học viện Ma Pháp hoàn hồn, ngồi xuống cùng Lộ Dao để nói về kiểu dáng muốn làm, suy nghĩ từ móng tay của Amos còn chưa thu hồi.
Móng tay của người kia hoàn toàn vượt qua nhận thức của hai người về việc chỉ nhuộm móng, trên móng tay lại xuất hiện tia chớp, đó là ma pháp sao?
Lộ Dao ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Eugenia và Hối Hối ngồi ở trước bàn làm việc giúp hai người đánh bóng móng tay, Tina ngồi ở một bên xem.
Tina là rồng, sức lực rất lớn, lúc luyện tập thường xuyên làm gãy mấy móng tay giả, tạm thời còn chưa dám bắt đầu.
Eugenia và Hối Hối lần đầu tiên tiếp đón khách, thủ pháp hơi xa lạ, nhưng rất kiên nhẫn, khách cũng không cảm thấy khó chịu.
Lộ Dao nhìn một vòng, cảm thấy hài lòng, họ đã có thể bắt đầu làm việc chăm sóc móng tay đơn giản cho người khác.
Mài tốt, chiếu đèn bảo vệ sơn móng tay, công tác thiết kế tiếp theo liền do Lộ Dao bắt đầu, ba vị học đồ vẫn ở một bên đứng xem học tập.
Harold lo lắng về tình huống buổi sáng, không nghỉ ngơi ở trong phòng, mà nằm trên ghế sofa bên ngoài để xem truyện tranh.
Hai người khách đều lựa chọn phong cách khá đáng yêu, ý tưởng thiết kế không khác nhau lắm, Lộ Dao làm khá nhanh, lúc kết thúc gần như chạng vạng.
Tiễn người đi, đi ăn cơm tối cùng các nhân viên cửa tiệm, Lộ Dao bảo họ trở về trước.
Sáu rưỡi tối theo thỏa thuận với Carlos, đã là giờ tan tầm, vì thế các nhân viên cửa tiệm không cần phải làm thêm giờ với cô.
Hối Hối, Eugenia và Tina rời đi trước, mỗi Harold là vẫn còn trong cửa tiệm.
Lộ Dao nghiêng tay chống cằm ngồi trên sô pha: "Sao anh không về nhà?”
Không có khách, Harold nằm dài trên ghế sofa như không có xương: "Tôi là bảo vệ."
Ti Kim không có ở đây, không có ai đánh nhau với hắn.
Một con rồng trở lại hang động cất giấu bảo vật, lăn lộn cũng không có ý nghĩa gì.
Gần đây Harold cũng có hơi khó chịu, dạo này dường như hắn không thích hang động của mình.
Nếu không phải do cửa tiệm Lộ Dao quá nhỏ, hắn muốn chuyển hết tất cả các bảo vật tới đây, trực tiếp ở trong cửa tiệm.
Từ khi vào làm đến nay bé rồng đen vẫn luôn sờ mó tìm tòi, Lộ Dao có lòng muốn chê cười hắn hai câu thì lúc này có người vào cửa hàng.
"Xin hỏi chủ cửa tiệm có ở đây không?" Người bước vào là một phụ nữ trẻ với mái tóc dài màu đen xõa phía sau và mặc một chiếc váy dài tối màu được chắp vá lại.
Lộ Dao cảm thấy người tới hơi quen mắt, ngay lập tức không nhớ đã gặp ở đâu, đi tới tiếp đãi: "Xin chào, tôi chính là chủ tiệm.”
Người phụ nữ tóc đen nở nụ cười dịu dàng vô hại, có hơi ngại ngùng nói: "Xin chào, tôi đến ứng tuyển học nghề."
"Xin lỗi, đã tuyển đủ học viên, tạm thời không nhận." Ngày hôm qua Lộ Dao đã thu tờ thông báo dán ở trên cửa lại.
Năng lực của cô có hạn, không thể dạy nhiều người trong một thời gian.
Chờ ba người Hối Hối học thành công, lại để mấy người đó dạy học viên mới, cũng không cần cô phí tâm.
Người phụ nữ tóc đen buông tay bên cạnh nắm chặt, tiến lên một bước, nhu nhược cầu xin: "Chủ tiệm, tôi đến từ rất xa. Đi một ngày một đêm, chân bị mòn da, vừa đau vừa mệt vừa đói. Nếu không được làm học viên, cha tôi sẽ bán tôi cho lãnh chủ, cô có thể..."
Cô ta vừa nói vừa đến gần, đưa tay muốn kéo Lộ Dao.
Bỗng nhiên Harold đứng dậy, túm lấy Lộ Dao kéo lùi ra phía sau, giơ tay hất người phụ nữ tóc đen ra, giọng thiếu niên dễ nghe lộ ra một sự lạnh lùng: "Đừng đụng vào cô ấy.”
Phù thủy Thương Nguyên bị đẩy ra, trong lòng tức giận, rõ ràng cô ta thấy nhân viên cửa tiệm đã đi hết, tại sao lại vẫn còn một người?