Màn đêm dày đặc bị ánh nắng ban mai xốc lên, bầu trời nổi lên sương mù xanh thẳm.
Trán chảy ra mồ hôi mỏng, Lộ Dao giơ tay tùy ý lau một phen, lại rút khăn giấy lau tay, tiếp tục làm việc.
Chỉ còn lại hai móng tay, làm xong là có thể nghỉ ngơi.
Mặt trời leo lên ngọn đồi và ánh sáng chói mắt chiếu vào khung cửa sổ.
Harold dụi mắt đứng lên, nhìn thấy Lộ Dao vẫn nằm sấp trên bàn làm việc, vẻ mặt không thể tin: "Cô không ngủ một đêm?”
Lộ Dao không có sức lực nói chuyện với hắn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, còn lại móng tay cuối cùng.
Khi Hối Hối, Tina và Eugenia đến cửa hàng, Lộ Dao đang làm công việc kết thúc cuối cùng.
Ba học viên vây quanh, nhìn thấy móng tay đứng yên trong nháy mắt ma pháp hoàn thành, trên cành hoa khổng lồ có kim tuyến, một cánh hoa chậm rãi rơi xuống, nổi trên mặt nước, mở ra một vòng gợn sóng.
"Di, di chuyển rồi?"
Một màn trước mắt này thật sự không thể tưởng tượng nổi, khiến Eugenia nổi da gà, không nhịn được ôm lấy cánh tay nhẹ nhàng chà xát.
"Chít chít!" Hối Hối vui vẻ khen Lộ Dao.
Tina không chớp mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay Carlos, không chỉ mỗi đuôi ngón tay vừa hoàn thành, phong cảnh trên bề mặt móng tay này đều đang động đậy, hơn nữa không giống nhau.
Đây là một bộ móng tay, tổng thể chỉ có hai màu đen trắng và bạch kim.
Tay phải là nước và gió, hoa sen màu trắng, dùng màu đen làm nền, xung quanh là cành sen non nước, bóng thuyền và các cảnh sắc khác đều là màu đen, sự khác biệt chỉ nằm ở độ sâu nông.
Hoa sen trắng bạc chiếu trên màu đen dày đặc, xinh đẹp lung lay sinh động.
Tay trái là một mảng màu trắng bạc lớn, cho dù là hoa sen hay là bóng dáng của con thuyền sơn thủy cũng đều lấy màu trắng làm đáy, lấy hai màu sơn vàng kim phác họa ra từng tầng lớp bóng ma, màu sắc nhàn nhạt ôn nhã, thanh minh thánh khiết.
Harold cũng tiến lại gần hóng, bỗng nhiên con ngươi rồng hơi co rụt lại, chỉ vào ngón áp út tay trái của Carlos: "Vừa rồi có một con cá đang sủi bọt.”
Đó là màu thứ năm ẩn giấu trên toàn bộ móng tay - màu cam, một con cá vàng nhỏ màu cam nổi lên mặt nước, nhanh chóng phun bong bóng ra rồi chuồn đi.
Mà thiết kế trên ngón áp út tay phải của Carlos rõ ràng hơn một chút, bởi vì màu nền là màu đen, xuất hiện một con cá nhỏ màu cam vội vàng đi ra từ cuống lá sen, giống như một tia sáng nhanh chóng lướt qua màn đêm dày đặc, vẽ ra bầu trời.
Mắt của Tina sáng rực lên như đang bốc cháy, móng tay như vậy chưa từng thấy qua, rõ ràng không dùng bất kỳ loại đá quý nào, vậy mà có thể đẹp đến mức làm cho cô bé không rời tầm mắt được.
Tối hôm qua không đi thì tốt rồi, ở lại trong cửa tiệm là có thể biết được chủ tiệm làm ra một bộ móng tay như này bằng cách nào.
Các nhân viên cửa tiệm vây quanh Carlos rất ngạc nhiên, nhưng Carlos rất bình tĩnh.
Chờ mọi người nhìn đủ rồi, anh ta mới thu tay lại, không chút sợ hãi lên tiếng: "Chủ tiệm, thanh toán.”
"Năm trăm đồng xu vàng." Lộ Dao cũng không để ý đến phản ứng của Carlos, yếu ớt báo giá.
Carlos lấy ra một túi tiền xu vàng đặt nó trên bàn rồi cầm cây đũa phép đứng dậy.
Lần này anh ta không dẫn theo hộ vệ, đi ra từ tiệm làm nail, một mình chống trượng pháp đi tới truyền tống trận ở đài phun nước quảng trường.
Nữ kỵ sĩ Elvy vừa mới hoàn thành xong một nhiệm vụ hộ tống, trong quá trình làm nhiệm vụ gặp phải ma thú khổng lồ, thuốc hồi phục đã dùng hết lại còn bị thương, từ truyền tống trận đi ra đi thẳng đến cửa hàng dược phẩm của Lê Tu, gặp Carlos từ đường phố phía đông đi tới.
Sắc mặt Elvy hơi biến đổi, né tránh sang một bên, vì sao một Tư tế tối cao lại xuất hiện ở thị trấn Lục Bảo Thạch xa xôi này?
Carlos cảm thấy như có điều gì đó, bước chân hơi dừng lại, nghiêng mặt về phía Elvy.
Elvy nín thở, không dám lên tiếng.
Cho dù mắt đối phương bị mù nhưng cô ấy cũng không dám khinh thường.
Bởi vì đôi mắt không thể nhìn thấy nên các giác quan khác của Carlos sắc bén hơn người bình thường.
Anh ta đứng tại chỗ một hồi, đi về phía truyền tống trận một lần nữa.