[Trò chơi kết thúc, khế ước hoàn thành.]
Kỳ Giác tỉnh dậy trong căn hộ của mình, trò chơi kết thúc ba lần, chiếc nhẫn đen trên ngón tay vỡ vụn.
Anh ta còn sống.
Anh ta dựa trên ghế sô-pha, thương thế trong trò chơi đã khôi phục hoàn toàn nhưng thân thể vẫn rất cứng ngắc, không dám động đậy một cách tùy tiện.
Một lúc sau, Kỳ Giác cúi người với lấy điện thoại di động trên bàn, nhấp vào diễn đàn khu vui chơi, tìm kiếm từ khóa và tìm thấy bài đăng trước đó.
Anh ta đọc kỹ lại lần nữa, cuối cùng không kìm được đăng một bài: [Tôi đã gặp cô ấy. Lần thứ ba tiến vào thế giới Hắc Ám, NPC giết sạch hết người chơi, chỉ còn lại một mình tôi. Tôi tưởng rằng mình đã chết, nhưng cô ấy đột nhiên xuất hiện, gọi NPC đi. Tôi sống sót bước ra.]
Bài đăng này đã bị chế giễu trong một thời gian dài, còn bị một số người chơi chụp ảnh màn hình lại mà chế nhạo trong nhóm người chơi cao trong một thời gian dài, không ngờ bỗng dưng lại được đăng lên trang đầu.
Có người bấm vào đọc, không ngờ lại là một bài phản hồi, thật sự khiến không ít người tò mò.
[Vẫn có người "đào", bài này chắc là thật nhỉ?]
[Ba lần hai bận gọi NPC đi, thực sự chỉ là một người chơi? Chắc không phải là kiểu quản trị viên trò chơi gì đó chứ?]
[Trò chơi này còn có quản trị viên? Không đời nào!]
...
[Trời má, mau đi xem bài tiếp theo kìa! Có thể thật sự có quản trị viên xuất hiện!!!]
[Cái gì? cái gì?]
...
Kỳ Giác lật qua các câu trả lời bên dưới, tâm lý của anh ta có lẽ giống với tâm lý của người đăng ban đầu.
Bởi vì đã ra khỏi trò chơi, anh ta đã bình tĩnh trước những nghi ngờ, còn cảm thấy vô cùng may mắn.
Anh ta cũng đang định xem bài viết tiếp theo là gì thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Alo, Trang Lương."
"Cậu vừa mới đi ra ngoài?" Trang Lương trở lại trụ sở, nhìn bài đăng trả lời trên diễn đàn liền đoán được là Kỳ Giác.
"Ừm. Tôi đã gặp Lộ Dao rồi." Kỳ Giác đã chủ động thú nhận.
Trang Lương cũng không cảm thấy kinh ngạc: "Tôi biết."
Kỳ Giác khó hiểu: "Sao anh biết?"
Trang Lương kể lại chuyện đi cùng Tiêu Chí Vĩ đến gặp Lộ Dao, giọng điệu mang theo sự hoảng sợ sâu sắc: "Thời gian của cô ấy lại tăng lên."
Ngược lại, Kỳ Giác rất thoải mái: "Nói như vậy, nếu không phải vì ông chủ Tiêu kia, cô ấy sẽ không lựa chọn tiến vào trò chơi vào thời gian đó."
Trang Lương: "... Cậu nói đúng."
Kỳ Giác vẫn còn hơi quan tâm đến bài đăng trên diễn đàn vừa rồi, vừa nói chuyện Trang Lương vừa cầm máy tính bảng đăng nhập.
Trong nháy mắt đã nhìn thấy hai bài đăng nổi trên trang chủ, một bài là bài hắn ta vừa like, bài còn lại là bài treo.
"Trang Lương, mau lên diễn đàn đi, người họ Tiêu đang bóc phốt Lộ Dao."
Trang Lương: !!!
Trong diễn đàn khu vui chơi, có một bài đăng về Lộ Dao trên trang chủ, ảnh chụp màn hình báo giá bán chiếc nhẫn đen của Lộ Dao, bóc phốt Lộ Dao bán nhẫn đen với giá cao, phá giá không chỉ gấp mười lần, đưa hàng fake, sau khi bị vạch trần tại chỗ thì đổi ý, cầm nhẫn đen chạy vào trò chơi.
Bài đăng này vừa mới xuất hiện, bình luận trả lời của mấy người đầu tiên đều là mắng người bán.
Một lúc sau, bình luận thứ hai mươi mốt mới xuất hiện một trả lời: [Tôi từng mua một chiếc nhẫn của cô ấy, nhẫn còn mới tinh, người bán hàng cũng rất sảng khoái, không giống như những gì bạn nói. Kết hợp với cái giá cao gấp mười lần bị bóc phốt trong bài chính, tôi mù quáng đoán rằng chủ thớt muốn mua nhẫn nhưng lại không muốn tốn nhiều tiền, muốn chiếm hời nhưng không được nên mới lên diễn đàn đăng bài bóc phốt người ta. Thiện ý nhắc nhở một câu, diễn đàn của khu vui chơi khác với bên ngoài, coi chừng tự lấy đá đập chân mình.]
Sau khi Thẩm Bình Tiến họp trưa xong sẽ dạo diễn đàn trong thời gian nghỉ ngơi, nhìn thấy bài đăng này, cảm thấy hơi thiếu não nên nói hai câu.
Anh ta là người mua chiếc nhẫn đen của Lộ Dao lần trước, rất hài lòng với giao dịch đó, cộng với thái độ của Trang Lương đối với Lộ Dao nên cũng khá chú ý đến Lộ Dao.
Tiêu Chí Vĩ nhìn thấy câu trả lời này, lập tức lao lên cắn như một con chó điên, spam mắng liên tục.
Gần đây, số lượng nhẫn đen đã giảm, nhiều người chú ý đến bài đăng của Lộ Dao về nhẫn đen, cũng có người từng nhắn tin riêng, những người muốn mặc cả đều không nhận được bất kỳ câu trả lời tiếp theo nào, nhìn thấy bài đăng này, họ dường như đã tìm thấy chỗ trút giận, hùa theo mắng mỏ.
Tuy nhiên, chỉ hai phút sau, quản trị viên của khu vui chơi không biết có tồn tại hay không đột nhiên xuất hiện và trả lời trực tiếp trong bài đăng của Tiêu Chí Vĩ.