Trên thân bộ xương khô khoác một lớp áo choàng ma pháp màu đen vàng hoa lệ, cầm pháp trượng trong tay, đứng ở cổng lớn màu đen, hốc mắt trống trơn lập lòe ánh sáng đỏ.
Ngưng đọng thời gian là loại ma pháp tối cao mà đại pháp sư chiêu hồn Ambrose đã nghiên cứu được từ Ma pháp Bóng Tối.
Ma pháp này có thể bao trùm trong phạm vi năm trăm mét, sau khi thời gian ngừng lại, tất cả mọi thứ trong vòng năm trăm mét đó sẽ rơi vào trạng thái tĩnh lặng, để người khác muốn làm gì thì làm, chỉ riêng bản thân pháp sư ma pháp mới có thể di chuyển giữa khe hở thời gian.
Ambrose sử dụng ma pháp ngưng đọng thời gian trong tiệm nail, Nhân tộc, Ma vật, ác ma, thậm chí là cự long vẫn ngồi yên tại chỗ giống như một tĩnh vật, nhưng ở đây có một Nhân tộc bình thường vẫn không chịu chút ảnh hưởng nào từ ma pháp.
Ambrose rất hoang mang, vì sao Nhân tộc này vẫn còn động đậy được?
Người tới không có ý tốt, Lộ Dao siết chặt con dao nhỏ dùng để sửa móng.
Gặp phải đại pháp sư chiêu hồn khiến cự long và ác ma cũng không có cách hỗ trợ, lần này khó xử lý rồi đây.
Nhưng nếu so với Ma Thần đại nhân thì dường như đại pháp sư chiêu hồn cũng không đáng sợ lắm.
Lúc trước Ma Thần tới cửa, quần áo rách nát, còn khuya mới bì kịp dáng vẻ của vị đại pháp sư chiêu hồn này, Lộ Dao và nhân viên của cửa hàng đồ ăn nhanh có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác đè nén rất lớn.
Lộ Dao nghĩ về Ma Thần đại nhân, lại nhìn đại pháp sư chiêu hồn trước mặt, có loại cảm giác cô có thể làm được dâng lên.
Lúc đọc sách ma pháp, cô từng cố ý học vài loại ma pháp mang tính tấn công, nhưng tới nay vẫn chưa dùng thử lần nào.
Đại pháp sư chiêu hồn này có thể ngưng đọng thời gian, chỉ là không biết tại sao lại không có hiệu quả đối với cô.
Thông thường thì pháp sư ma pháp không am hiểu cận chiến, Clarissa là thuộc về trường hợp đặc biệt.
Nhưng mà Bất Tử tộc thì sẽ phiên toái hơn, vốn là sinh vật đã chết nhưng lại lấy hình thái linh hồn để sống ở thế gian, thân xác không còn là trói buộc nữa.
Chỉ lo mặc kệ cô đánh bao nhiêu lần thì pháp sư chiêu hồn này vẫn ngoi dậy được.
Đột nhiên Lộ Dao có một suy đoán, có được mối liên hệ qua lại giữa Tinh Môn của những thế giới khác, có lẽ sức mạnh của Ma Thần cũng có hiệu quả trong thế giới này.
Cô lấy xương ngón tay mà Ma Thần đưa cho mình từ trong kho hàng ra, từ từ bước tới gần đại pháp sư chiêu hồn.
Xương ngón tay Ma Thần vừa xuất hiện là nhiệt độ xung quanh bỗng hạ xuống.
Đó là sự lạnh lẽo đánh thẳng vào linh hồn, cứ như có thứ đồ gì đó không thuộc về thế gian này vừa xuất hiện.
Hốc mắt đỏ rực của đại pháp sư chiêu hồn rung động, nhìn về phía tay của Lộ Dao, lui ra phía sau từng bước: "Chẳng lẽ đó là..."
Anh ta dao động.
Lộ Dao giơ xương ngón tay trắng như tuyết lên, suy nghĩ và biểu cảm đều bình bĩnh một cách kỳ lạ: "Tiệm nhỏ chỉ là một tiệm nail bình thường, không có mâu thuẫn gì với ngài. Tôi không tính hỏi mục đích ngài tới đây là gì, nhưng mời ngài rời đi ngay lập tức, nếu không..."
Vừa dứt lời, trong lòng Lộ Dao nhúc nhích, trên đỉnh đầu đại pháp sư chiêu hồn nhảy ra một con số màu đỏ.
Quả nhiên không sai mà, Ma Thần đại nhân mới là Tử Thần thật sự.
Đại pháp sư chiêu hồn lại lùi ra phía sau, nhưng xương ngón tay vẫn còn giơ lên, anh ta cuống quít lắc đầu: "Bình tĩnh, xin bình tĩnh! Có việc gì thì từ từ nói."
Không ngờ Nhân tộc này lại có lưỡi hái Tử Thần trong tay, cô ấy không chỉ từng đi qua vùng đất hoàng tuyền, gặp được Tử Thần mà còn được thần tặng cho.
Đây là sự đáng sợ đến mức nào chứ!
Sảnh chính ngoài cửa, một tia lửa màu đen bốc cháy từ ngọn tóc của Harold, từ từ phá vỡ thời gian ngưng đọng.
Trong tiếng “choang” như có pha lê vỡ vụn, Harold chớp mắt, nhìn bốn phía xung quanh.
Ti Kim, Tina, ác ma và Slime vẫn còn ngừng lại giống như tĩnh vật, nhớ tới Lộ Dao, hắn lập tức đứng dậy, chạy vội vào phòng nghiên cứu.
Giương mắt lên thì thấy đại pháp sư chiêu hồn đang đứng chặn trước cửa, một nắm đấm vuốt rồng mang theo ngọn lửa màu đen đánh tới, thiêu đốt pháp bào hoa lệ.
"Răng rắc..."
Xương cốt vỡ rơi xuống đầy đất, ngọn lửa màu đen vẫn còn lan ra, cái đầu lâu lăn mấy vòng tới cạnh chân Lộ Dao.
Điểm yếu của Bất Tử tộc không nằm ở thân thể, cho dù khung xương có bị vỡ thành đống thì vẫn có thể đứng lên lần nữa.
Nhưng ngọn lửa màu đen của Harold có thể thiêu đốt thân xác có máu thịt, thì cũng có thể thiêu đốt được linh hồn người chết.
Đôi mắt Ambrose lóe ánh sáng đỏ, cố gắng nhìn sang Lộ Dao, cằm khép mở như đang muốn nói gì đó.
Harold đá bay cái đầu lâu, quay đầu nhìn sang Lộ Dao: "Cô có bị sao không?"