Chị gái bói toàn này thật sự là quá đẹp, Lộ Dao đâu thể không biết xấu hổ từ chối, nhẫn nại ngồi xuống: "Phải làm như thế nào?”
Đỗ Mạn Ninh đưa tay nói: "Một đồng vàng.”
"..." Lộ Dao đứng dậy ngay lập tức: "Bỏ đi, tôi không cần.”
Đỗ Mạn Ninh giữ chặt Lộ Dao, đuôi lông mày mảnh khảnh khẽ nhíu lại, mang theo ánh mắt cầu khẩn, nũng nịu nói: "Xin cô, bói một lần được không? Tôi thực sự không phải là người ở đây, vô tình rơi vào thành phố này. Muốn về quê, thiếu một chút tiền xe ngựa mới ra bày sạp bói toán. Nhưng người của thành phố này không tin bói sư, đến bói toán đa số là một ít vô lại... Rất ít người muốn bói toán nghiêm túc.”
Lộ Dao: "..."
Nếu không phải chị gái nhỏ này thật sự quá đẹp, cô muốn gọi Harold đến ra tay.
Đỗ Mạn Ninh nghĩ rằng Lộ Dao đã bị ấn tượng bởi lời nói của cô ấy, tiếp tục: "Tôi không thể đi quá xa, chân sẽ rất đau. Nhưng chỉ cần có một đồng vàng, tôi có thể thuê xe ngựa trở về quê hương của tôi. Tôi thực sự chỉ muốn về nhà, không nói dối cô. Cô xem thế này có được không, một đồng vàng, tôi phá lệ cho cô cùng vị thiếu niên này mỗi người bói một lần.”
Harold đi tới, giơ tay lên muốn hất Đỗ Mạn Ninh ra.
Lộ Dao kịp thời ngăn cản, ngồi xuống một lần nữa.
Trong mắt nhà bói toán xinh đẹp ngưng tụ hơi nước nông, đôi mắt màu xanh biển, thoáng chốc càng giống biển rộng.
Có thể cô ấy thực sự đi vào đường cùng, muốn về nhà.
Lộ Dao lấy ra một đồng vàng đưa qua: "Được rồi, đừng khóc.”
Đỗ Mạn Ninh nhận đồng vàng, giống như bị người từ bên vách núi mạnh mẽ kéo trở về, giơ tay lau giọt nước mắt: "Hai người ai trước?”
Lộ Dao: "Tôi trước đi. Nhưng làm thế nào cô làm được điều đó?”
"Để tay đặt trên thủy tinh bói toán." Đỗ Mạn Ninh thấp giọng nói.
Lộ Dao đưa tay đặt lên trên thủy tinh, có hình ảnh hiện ra.
Quả cầu thủy tinh hiện lên một đám sương đen, cũng không nhìn thấy gì.
Một lát sau, sương đen dần dần tản đi, xung quanh biến thành một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không có.
Lộ Dao không biết đây là sao, giương mắt nhìn nhà bói toán.
Vẻ mặt Đỗ Mạn Ninh mờ mịt, không nhìn thấy tương lai của cô, loại tình huống này còn chưa bao giờ gặp qua.
"Sao vậy?" Lộ Dao hỏi.
Đỗ Mạn Ninh có một hơi lúng túng: "Quả cầu thủy tinh không thể nhìn thấy tương lai của cô.”
"À." Lộ Dao rất bình tĩnh, thật ra ngay từ đầu cô đã không trông cậy vào thầy bói có thể nhìn thấy gì: "Harold, anh có muốn bói một chút không?”
Đỗ Mạn Ninh cảm nhận được sự khinh bỉ từ thái độ của cô, ngược lại khó chịu, đứng lên nói: "Tình huống này của cô thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, tôi không lừa cô.”
"Ồ?"
Nhẹ nhàng hỏi ngược lại, ngược lại làm cho Đỗ Mạn Ninh càng khó chịu.
Có lẽ là do bản tính chủng tộc, các cô ấy sinh ra không biết nói dối, bởi vậy khi bị hiểu lầm cực kỳ nóng lòng chứng minh.
"Cô để một giọt máu ở trên quả cầu thủy tinh, tôi giúp cô bói toán thêm một lần." Đỗ Mạn Ninh háo hức nói.
Lộ Dao lắc đầu: "Bỏ đi, tôi cũng không muốn biết chuyện tương lai lắm.”
Đỗ Mạn Ninh tủi thân bất lực, nhưng lại không có cách nào ép buộc cô, cuối cùng giải thích: "Thỉnh thoảng thật sự sẽ xuất hiện người không thể bị nhà bói toán xem trước tương lai. Tôi chỉ nghe nói trước đây, chưa bao giờ gặp phải, loại người này là quá ít.”
Nói như vậy khiến Lộ Dao có hơi tò mò, cô hỏi: "Vì sao loại người này rất ít?”
Đỗ Mạn Ninh nói: "Truyền thuyết kể rằng những người có vận mệnh mạnh mẽ được các vị thần che chở, cho dù là thuật sĩ tinh thông bói toán cũng không thể dễ dàng theo dõi. Đây là một loại bảo vệ đối với thuật sĩ, cứ cố theo dõi sẽ làm thần tức giận. Một loại người khác là... người không có vận, tiền đồ là một quãng đường gập ghềnh, hoặc vô sinh cơ, chiếu rọi ở thủy tinh chính là một không gian bóng tối, không nhìn thấy bất cứ điều gì.”
Lộ Dao: "..."
Có đôi khi, quả nhiên có một số việc không biết thì tốt hơn.
Nhưng cho dù là cường vận hay vô vận, đều sẽ khiến cho người ta không nhịn được suy nghĩ nhiều.