Harold tò mò sờ lên chuôi kiếm một cái, lại phát hiện ra ngón tay mình biến thành màu trắng bạc, trông như có một dòng nước ngân hà chảy qua vậy. Đôi mắt màu lam của hắn hơi cong lên: "Đây là ánh sao ư?"
Lộ Dao gật đầu: "Ừ, bộ móng này có thiết kế ba lớp, đây là lớp thứ hai."
Harold cực kỳ hài lòng.
Trong đôi mắt màu đỏ của Ambrose đột nhiên lóe lên. Anh ta đẩy mọi người ra rồi đi lên phía trước: "Này... Này... Bộ áo giáp này chẳng phải là... Tôi chỉ từng nhìn thấy một lần trong sách, nhưng mà Thực Cốt Thảo đã không còn tăm tích từ lâu rồi mà. Áo giáp ma long không thể nào lại xuất hiện ở hậu thế được."
Edward cũng tiến tới bên người Harold, cúi đầu quan sát thanh kiếm bên hông hắn: "Đây là ma kiếm cửu tinh ư?"
Ambrose: "Sao có thể? Ma kiếm cửu tinh là món vũ khí có thể tiêu diệt ma long trong truyền thuyết cơ mà. Sao nó lại xuất hiện ở nơi này được?"
Ma kiếm cửu tinh đã bị hư hại nên đã biến mất khỏi ánh nhìn của hậu thế từ lâu rồi. Mà luyện chế một thanh ma kiếm cửu tinh và áo giáp ma long mới đều cần Thực Cốt Thảo đã biến mất từ lâu.
Mấy ngày nay, bọn họ thường xuyên đi vào đây xem bà chủ làm việc.
Nếu cô lấy ra nguyên liệu quý giá như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ là những người đầu tiên phát hiện ra.
Chẳng lẽ bà chủ tìm được nguyên liệu thay thế rồi bắt chước ma kiếm cửu tinh và áo giáp ma long ư?
Puxiu bay mấy vòng quanh Harold rồi chỉ lên đầu ngón tay hắn nói: "Có hơi thở của ma pháp Ánh Sáng. Có phải trên móng tay này có hiệu quả phụ ma đặc thù không?"
Mọi người rối rít quay đầu lại nhìn bà chủ, thấy Lộ Dao nằm trên ghế, đầu rũ xuống, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều.
Edward đi qua nhìn một cái, hơi bối rối không biết phải làm sao: "Bà chủ ngủ mất rồi. Có thể là ma lực của cô ấy cũng đã tiêu hao hết."
Thế là bọn họ chỉ đành ôm nguyên một bụng đầy sự tò mò chờ bà chủ ngủ dậy.
-
Ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, gió lay động rèm cửa sổ vang lên tiếng phần phật vang dội.
Lộ Dao cố gắng hết sức mở mắt ra, giơ tay lên một cái, thấy trên người mình có đắp một tấm thảm.
Xung quanh rất yên tĩnh, hình như cô đang ở phòng nghỉ thì phải.
Cô thử ngồi dậy nhưng cả người chẳng có chút sức nào. Giấc ngủ này quá sâu.
"Harold?" Lộ Dao kêu một tiếng, phát hiện giọng mình khàn khàn: "Ti Kim?"
Giọng cô quá nhỏ nên không ai nghe thấy.
Lộ Dao cố gắng hết sức bò dậy, rướn người cầm cốc nước trên chiếc bàn lùn, rót nửa cốc nước ra uống cạn. Chờ cổ họng khô rát của cô cảm thấy dễ chịu hơn rồi cầm hai cái bánh quy lên ăn lót dạ.
Qua một hồi cô mới cảm thấy mình có chút sức.
Cô xỏ dép loẹt quẹt chậm chạp đi ra khỏi phòng nghỉ. Trong phòng nghiên cứu không có ai cả. Cô đẩy cửa đen ra, thấy trong tiệm cũng chẳng có ai.
Lộ Dao sờ sờ điện thoại di động trên người, muốn xem một chút xem rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu. Chẳng lẽ đã tan làm rồi à?
Cô không tìm thấy điện thoại trên người, bèn đứng yên: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Hệ thống: [Hai ngày hai đêm.]
"..."
Thảo nào cơ thể cô nặng nề mất sức như vậy.
Cô ngủ một giấc lâu quá nên người cũng mềm nhũn.
"Đã lấy được manh mối chưa? Là gì vậy, cho tôi xem một chút." Cô nghe thấy hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành rồi mới mất ý thức, vẫn chưa biết chuyện sau đó.
Hệ thống: [...Vẫn chưa có.]
Lộ Dao khó hiểu: "... Vậy là nhiệm vụ thất bại hả?"
Hệ thống: [Nhiệm vụ thành công. Nhưng căn cứ theo biểu hiện phát triển của cửa tiệm thì bà chủ vẫn chưa đạt đến điều kiện nhận được manh mối của thế giới tiếp theo.]
Lộ Dao: "Đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi mà. Còn có điều kiện gì nữa?"
Lòng mề tê tái, ruột gan nổ tung suốt một tuần, cô cứ như đã cầm tính mạng đi làm nhiệm vụ rồi vậy.
Nếu không phải mạng cô lớn, cộng thêm cả dược phẩm phục hồi nữa thì cô đã đi đời từ lâu rồi.
Vậy mà vẫn chưa đủ điều kiện. Lộ Dao bày tỏ mình không thể hiểu nổi.
Hệ thống lằng nhà lằng nhằng một hồi, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì cửa lớn của tiệm làm nail bị đá văng từ bên ngoài.
Merlulu và Puxiu lảo đảo bay vào, nhìn thấy Lộ Dao thì hơi thả lỏng: "Bà chủ bà chủ, Harold, con cự long màu đen kia ma hoá ở thành phố Braibis rồi."
Lộ Dao: "???"