Chu Nghênh dừng bước, chỉ vào cửa hàng Blind Box sáng trưng cách đó không xa: “Anh trai, chính là chỗ đó.”
Cuối cùng mấy người Chu Diên cũng hiểu ý “rất sáng” của đứa trẻ là vì bảng hiệu của cửa hàng đó quá chói mắt, đèn đường hai bên đều là một màu trắng tinh, hoàn toàn khác với ánh sáng màu sắc mà bọn họ dùng viên tinh hạch để kích thích.
Bọn họ nghe Chu Nghênh nói chỉ có một phụ nữ trẻ trong cửa hàng đó tự nhận là chủ quán. Vì vậy họ không phải lo lắng.
Một nhóm người trực tiếp xông vào cửa hàng Blind Box, lại phát hiện không có ai ở trong đó.
Chu Nghênh đi tuốt ở phía trước, ra vẻ rất có kinh nghiệm giới thiệu cho anh trai và đồng đội của anh: “Đây là máy Blind Box. Chúng ta đặt tinh hạch vào máy Blind Box đổi tiền ở đằng kia. Sau đó lại nhét tiền vào đây là có thể lấy ra nước nóng và mì ăn liền.”
Mấy người Chu Diên nhìn xung quanh chiếc máy Blind Box, không hẹn mà cùng nảy ra ý tưởng giống nhau. Nhưng họ vẫn định xem qua máy móc bên trong của chiếc máy trước.
Mấy người lấy từ trong túi ra mấy viên tinh hạch nhỏ, mỗi người đổi mười lăm xu Blind Box.
Chu Diên cảm thấy hứng thú với Blind Box mì gói hơn, không chút do dự trực tiếp lấy một hộp mì ăn liền.
Hình Sơn và Vương Hạc cũng cảm thấy mì ăn liền tiết kiệm chi phí hơn nên mỗi người lấy một hộp.
Trương Nhạc Vi sờ vào bụng, phần bụng dưới vô cùng đau nhức, rất khó chịu.
Cô ấy muốn uống đồ uống nóng từ từ nên cô ấy đã chọn một Blind Box đồ uống nóng.
Chu Nghênh ước lượng từng Blind Box mì gói của các anh trai mình, cảm thấy hơi thất vọng: “Tất cả đều nhẹ, có vẻ chúng đều là kiểu mẫu bình thường.”
Hình Sơn kinh ngạc: “Em có thể ước lượng cái gì?”
Chu Nghênh tự hào ưỡn ngực: “Chủ quán nói rằng chỉ có giấu hàng mới cho thêm nguyên liệu đặc biệt. Em lấy ra một miếng sườn heo cay được ẩn giấu hương vị, có sườn thơm và rau sống giòn giòn, ăn rất ngon. Giấu thêm thịt và rau thì có lẽ sẽ nặng hơn so với các kiểu mẫu bình thường.”
“Nghênh Nghênh thật may mắn, lần đầu tiên rút thăm đã lấy được ẩn giấu.”
“Bây giờ nghĩ đến mùi vị của miếng thịt đó, em vẫn không được nuốt nước miếng, quá ngon.”
“Rau ăn cũng ngon, giòn và tươi. Trước đây em cũng không biết rau lại có vị như vậy.”
Các thành viên trong đội của Lữ Viễn Phàm ồn ào thảo luận. Lần nữa hồi tưởng về món mì ăn liền được ẩn giấu mà họ đã ăn cách đây không lâu.
Lúc này, vài thành viên trong đội của Chu Diên thực sự ngạc nhiên. Chẳng lẽ trong mì ăn liền có thịt và rau biến dị sao?
Họ không nhớ đã bao lâu rồi không ăn thịt và rau bình thường. Từ miêu tả của Chu Nghênh, không giống như nói dối.
Hình Sơn nhìn Blind Box mì gói trên tay, nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không thì lấy thêm một hộp thử xem?”
Mì ăn liền ẩn giấu, muốn!
Họ không có ý định mở những kiểu mẫu bình thường trong tay mà chỉ muốn xem những thứ ẩn giấu đó trông như thế nào trước.
Thịt và rau, thực sự là cám dỗ quá lớn.
Hình Sơn lấy một hộp mới, Chu Nghênh ước lượng rồi lắc đầu.
Vương Hạc cũng lấy một hộp khác, không cần Chu Nghênh ước lượng thì chính anh ta cũng có thể cảm nhận được. Nó có trọng lượng tương đương với hộp trước.
Khi đến lượt Chu Diên lấy, Chu Nghênh giơ tay lên nói: “Anh ơi, em giúp anh lấy!”
Chu Diên thực ra rất thích lấy hộp ra, chơi cái này mang lại cảm giác thư thái kỳ lạ cho những người đang vật lộn để sinh tồn trong những ngày vô thường.
Nhưng em gái muốn lấy, anh ta cũng không ngăn cản, lui về phía sau một bước, đưa đồng xu trong tay ra.
Chiếc đèn nhỏ màu đỏ bên cạnh máy Blind Box sáng lên, Chu Nghênh ngồi xổm xuống nhặt lên, vừa nhấc lên liền nở nụ cười: “Anh ơi, em lấy được rồi!”
“Fuck, không phải chứ?” Vương Hạc cảm thấy không thể tin được.
Lữ Viễn Phàm lách vào: “Chủ quán nói Nghênh Nghênh là gì... Đúng rồi, Âu hoàng (người cực kỳ may mắn)!”
Trương Bách bổ sung: “Vẫn còn một lần lấy!”
Chu Diên lấy cái gọi là Blind Box ẩn giấu và ước lượng. Nó thực sự nặng hơn những cái anh ta lâý trước đó, vô cùng rõ ràng.
Nhưng khi đặt trong máy Blind Box thì nó hoàn toàn không nhìn thấy được.
“Đội trưởng, anh có muốn ăn không?” Hình Sơn háo hức nhìn mì ăn liền ẩn giấu trong tay anh ta, nóng lòng muốn thử.
“Mở ra đi!” Chu Diên nói.
Chu Nghênh: “Bên kia có nước nóng, có thể trực tiếp làm mì được.”
Vài thành viên trong đội của Chu Diên quay đầu lại nhìn, trong lòng cảm thấy thật là chu đáo. Ngay cả nước nóng cũng được chuẩn bị.
Mấy người lại bắt đầu nghiên cứu máy nước nóng, cảm giác chỗ nào cũng có chút hòa bình.
“Máy này mới quá.”
“Hình như không phải dựa vào tinh hạch để sinh nhiệt? Đây là dùng điện sao?”
“Nước cũng rất sạch, không có vẩn đục.”
Trong đầu họ bắt đầu cảm thấy nghi vấn: rốt cuộc ai đã mở một cửa hàng như vậy ở đây?