Trước khi nâng cấp blind box tinh hạch, Lộ Dao còn dành chút thời gian để làm chuyện khác.
Lầu hai của tiệm nail là xưởng gia công nhỏ thứ hai mà cô chuẩn bị cho cửa hàng Blind Box.
Theo kế hoạch ban đầu thì đây là một xưởng gia công thủ công nhỏ.
Nhưng chiếc máy đóng hộp tự động của Mạnh Cần đã cho cô ý tưởng dùng ma pháp để chế tạo ra một loại máy có thể tự động đóng dấu huy hiệu khế ước.
Đặt một con dấu có khắc ma pháp trận của khế ước bảo hộ lên thân máy, cho thêm đá ma pháp vào máy, khi pháp sư ma pháp rót ma lực điều khiển vào là con dấu của khế ước bảo hộ có thể đóng lên bất kỳ món đồ nào.
Tất cả ma pháp của đại lục Alexandria từ xưa đến nay đều dùng linh hồn để ràng buộc, hơn nữa hai bên tham gia khế ước đều phải đồng thời có mặt mới có thể lập khế ước được.
Lộ Dao đã nhờ các nhân viên dị tộc trong cửa hàng tạo nên một ma pháp trận khế ước bảo hộ hoàn toàn mới, không cần dùng linh hồn để ràng buộc, cũng không cần hai bên phải đồng thời có mặt.
Khuyết điểm là hiệu lực sẽ suy giảm đi nhiều, nhưng đây chỉ là dịch vụ bổ sung cho cửa hàng Blind Box, tác dụng như vậy đã đủ rồi.
Dùng cách nói đơn giản và phổ biến để giải thích thì Lộ Dao muốn đóng dấu nhận diện lên mỗi cái blind box mà mình bán.
Con dấu này có chứa hiệu lực của ma pháp bảo hộ, một khi đã kích hoạt ma pháp trận bảo hộ, giữa người mua và blind box sẽ lập tức hình thành khế ước.
Nếu có người muốn cướp blind box đã kích hoạt khế ước bảo hộ thì người đó sẽ phải chịu hình phạt ngay lập tức.
Đây là một dịch vụ có thu phí, nhưng không bắt buộc.
Từ nay về sau mỗi blind box bán ra đều sẽ được đóng dấu bảo hộ, nhưng có muốn kích hoạt khế ước bảo hộ hay không thì tuỳ theo mong muốn của khách hàng.
Lộ Dao đến cửa hàng đồ ăn nhanh để lấy blind box đã được đóng gói rồi tới lầu hai của tiệm nail để đóng dấu, cuối cùng mới đưa tới cửa hàng Blind Box để bán.
Các blind box được bổ sung hôm nay đều được đóng dấu bảo hộ.
Máy blind box cũng đã được nâng cấp thêm tính năng tự động lập khế ước, ở dưới khe tiền xu còn có thêm một cái nút vân tay.
Sau khi bổ sung hàng cho ba chiếc máy blind box thường, Lộ Dao mở chiếc máy blind box thứ tư vẫn luôn để không ra, cho vào bốn mươi phần blind box tinh hạch, trên máy còn có đính thêm một dòng chữ chạy: “Một trăm cách sử dụng nguồn năng lượng của tinh hạch.”
Sau khi bổ sung hàng xong, cửa hàng Blind Box tự động mở cửa đón khách.
…
Cửa hàng Blind Box vừa mở cửa, người dân ngồi canh ở bên ngoài lập tức xếp hàng vào tiệm.
Lưu Hải sống ở căn cứ Hy Vọng, ngày nào cũng ngồi xổm trước cửa hàng Blind Box để chờ.
Nhưng số người muốn đổi blind box quá nhiều, không phải ngày nào cũng đến lượt anh ta.
Hôm nay vận may của anh ta khá tốt, lúc cửa hàng Blind Box vừa mở cửa, anh ta đang đứng ở cửa, trong túi là xu blind box mà hôm qua chưa kịp đổi. Anh ta là người đầu tiên vọt vào trong, nhét xu lấy hộp.
Trong quá trình mua sắm, máy blind box sẽ yêu cầu thêm mười đồng để kích hoạt khế ước bảo hộ gì gì đó. Anh ta sốt ruột, sợ không kịp tới hai máy blind box khác để đổi nên đọc không kỹ, vội vàng thêm xu rồi ấn vân tay.
Khi mua được blind box rồi mới tính toán, ba cái blind box phải trả thêm tổng cộng ba mươi xu blind box.
Lưu Hải tiếc hùi hụi, nếu tiết kiệm số xu này là có thể mua được thêm hai cái blind box nữa.
Khế ước bảo hộ gì chứ? Ở thế giới Vô Thường thì đều vô dụng cả thôi.
Quả nhiên, cửa hàng Blind Box đã lén lút làm tiền khách hàng, không thể không mua được.
Hơi giống với bọn rắn độc trong cùng căn cứ, dùng đủ loại lý do để thu phí bảo vệ.
Tâm trạng phấn khích vì mua được ba cái blind box của Lưu Hải đã tan biến trong nháy mắt, anh ta bước vội về hướng căn cứ với tâm trạng buồn bực.
Đầu tiên phải mang thức ăn về nhà trước, buổi chiều ra ngoài thu hoạch và săn nhiều động thực vật biến dị hơn để tích cóp tinh hạch, tiếp tục đổi blind box.
Đắt thì đắt, những món đồ ăn đó là những thứ quan trọng mà cả nhà bọn họ cần có để vượt qua đợt lạnh này.
Lưu Hải đã nhìn thấy cổng vào của căn cứ, chỉ cần vượt qua rừng cây dài chưa tới mười mét là có thể trở về căn cứ rồi.
Anh ta vừa mới tiến vào rừng cây, có ba người đi ra từ sau thân cây nhìn chằm chằm vào những chiếc blind box mà anh ta ôm trong ngực, ánh mắt sáng bừng.
Tên đàn ông cầm đầu là một tên tai to mặt lớn, nửa người trên để trần, trên ngực có một vết sẹo dài chừng hai mươi centimet, trong tay cầm một cây rìu chẻ củi bị mẻ, hung dữ nói: “Để đồ ở lại, còn mày cút nhanh đi.”
Hai tên cao gầy đứng hai bên trái phải của Lưu Hải, cười như không cười.
Một người nhìn đồ ăn trong tay anh ta, nhịn không được mà nuốt nước miếng: “Blind box mì gói, hai ngày trước tao ăn loại này rồi. Mì bò ớt xanh ăn ngon lắm, tao thèm muốn chết.”