Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt 2

Chương 314: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt 2 Chương 314: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt 2

Trì Cẩn kéo chặt bộ đồ chống lạnh trên người, cẩn thận từng tí một ngồi sau lưng cô.

Khởi động xe xong, “ùn ùn” hai tiếng thì chạy đi mất.

Đám người Tưởng Hàn bị bỏ lại đằng sau, hai mắt to tròn.

“Mẹ nó! Xe trượt tuyết cũng ngầu quá đi mất!”

“Không phải bà chủ còn ngầu hơn à? Sao cô ấy lại biết lái xe này chứ nhỉ?”

“Tôi thắc mắc là tại sao cô ấy lại để mấy đồ kiểu này vào trong blind box hơn, lẽ nào không lỗ sao?”

Trong sân tuyết, gió lạnh như rít gào bên tai.

Lộ Dao khẽ quay đầu, lớn tiếng nói: “Anh muốn đi đâu? Tôi chở anh đi một vòng.”

Đến thế giới này, cô vẫn luôn đi quanh quẩn các cửa tiệm, cũng chưa đi đến nơi nào quá xa.

Nhìn xuống mặt đất bị tuyết bao phủ, tuyết trắng xóa một mảng, có những bức tường đổ nát được bao phủ, để lộ ra vài dấu vết loang lổ.

Cả thế giới giống như một tòa thành cô độc đã chết mòn đi.

Lộ Dao lái xe trượt tuyết, sau lưng chở người thanh niên xa lạ, không có lo lắng bất an, ngược lại còn nổi lên mong muốn đi nhìn xem xung quanh.

Trì Cẩn hơi hốt hoảng, ngẩn người hồi lâu mới lên tiếng: “Tùy cô.”

-

Căn cứ Hy Vọng, phòng ký túc xá số 6.

Mấy hôm trước Dư Trân Trân dính lạnh, cảm cúm sốt cao mãi không thôi, uống xong viên thuốc hạ sốt của cửa hàng Blind Box, cơ thể cũng dần hồi phục.

Một thành viên khác trong tổ - Lôi Mặc - cũng giống cô ta, sốt cao đến nóng phỏng cả trán, tưởng là mém chút không qua nổi.

Uống thuốc hạ sốt mà Tập Đình Nhiên mang đến xong, ngay tối hôm đó bệnh đã ổn hẳn.

Lúc này bốn người khác trong tổ vây lại ngồi cùng nhau, thương lượng vài chuyện.

Dịch Xuyên chớp mắt hỏi: “Tiểu La còn chưa tỉnh à?”

Dư Trân Trân cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa, hình như thuốc đó không có tác dụng.”

Lệ Giai hừ lạnh: “Thằng tạp chủng kia yếu ớt quá, đến cả thuốc của cửa hàng Blind Box mà cũng không có tác dụng, vậy thì phải đến tìm chủ quán.”

Dịch Xuyên chau mày, liếc cô ta: “Còn không vào được tiệm thì nói kiểu gì?”

Nhắc đến chuyện này, Lệ Giai hận nghiến răng: “Chúng ta không đi được thì không để đội trưởng Tập đi à? Thuốc lấy từ tiệm thuốc, không trị được bệnh, lẽ nào anh ấy không có ý kiến gì sao? Vẫn là phải dựa vào năng lượng tinh hạch mà chúng ta khai phá, thái độ làm việc này, tôi thấy ở đây còn không bằng Z8.”

Dư Trân Trân và Lôi Mặc chưa từng đến cửa hàng Blind Box, mấy ngày nay lại lúc nào cũng nghe thấy Lệ Giai mắng chửi, trong lòng tò mò nhưng thông minh không để lộ ra suy nghĩ.

Dịch Xuyên càng chau chặt mày, hơi ghét bỏ Lệ Giai không chịu động não, nói nhỏ: “Mặc dù không biết cô ấy làm thế nào, những thứ tiệm đó bán còn nghiên cứu ra cả sản phẩm chạy bằng năng lượng tinh hạch. Căn cứ ở vùng này đều nhờ vào tiệm đó, trải qua đợt lạnh vô cùng dễ dàng. Cô tưởng rằng Tập Đình Nhiên sẽ vì mấy người mà đắc tội với chủ quán ấy à?”

Lệ Giai mím môi, trong lòng vẫn còn tức.

Dịch Xuyên nói tiếp: “Bệnh của Tiểu La vốn khó trị, cha mẹ nó đã tốn nhiều sức lực như thế cũng không nghiên cứu đã cách hiệu quả, chứ đừng mong rằng thuốc của cửa hàng Blind Box kia có tác dụng. Vấn đề là bây giờ không có Tiểu La, nghiên cứu khai phá tinh hạch không thể tiếp tục. Phía Tập Đình Nhiên đã nghi ngờ chúng ta, tốt nhất là cứ phải có lời giải thích trước.”

Dư Trân Trân nói: “Tôi thấy Tiểu La uống thuốc đó cũng không phải hoàn toàn không tốt lên. Nó vẫn chỉ đang trong cơn hôn mê, có khi nào là do liều lượng không đủ không?”

Lệ Giai nói: “Vậy thì để Tập Đình Nhiên đi mua mấy liều thuốc blind box về nữa đi, cho uống hết cả. Còn không khỏi, vậy thì hai người đến thẳng tiệm thuốc làm loạn lên!”

Dư Trân Trân và Lôi Mặc lén nhìn nhau, không nói lời nào cũng không từ chối.

Bên ngoài cửa, La Hội An vốn đang phải nằm trên giường, giờ đang cẩn thận đứng ở cửa nghe lén đoạn đối thoại ở trong.

Cửa hàng Blind Box, thì ra thuốc mà cậu ta uống là đến từ nơi đó.

Nghe được thông tin mình muốn đó, cậu ta kiễng mũi chân, nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi xuống lầu, cậu nhóc nhìn tứ phía, tìm đến phương hướng rời khỏi chính xác, giơ tay nhấc chân, nhích cơ thể béo tròn của mình nỗ lực chạy ra ngoài.

La Hội An chạy trốn rất thuận lợi, trên đường không gặp ai.

Đến khi đến trước cửa chính của căn cứ, cậu nhóc có hơi cảnh giác, không biết có thể tiến ra không.

Lúc này một đám người chạy từ bên ngoài vào, lớn tiếng thảo luận ẩn giấu lớn của bộ sưu tập giới hạn mùa đông.

“Xe trượt tuyết kia siêu ngầu luôn, tiếc là bị người của căn cứ Trường Minh lái đi mất rồi.”

“Tôi cũng muốn xe trượt tuyết, lái xe mà giống y như là đang bay.”

“Giá mà căn cứ của chúng ta cũng có một chiếc thì tốt rồi, mọi người nói thử xem nếu sau này đi tìm vật tư, có khi nào đi mượn căn cứ Trường Minh không?”

Vài nghe thấy tin tức này lập tức chạy đến hóng.

La Hội An cũng chen vào bên trong, đi về phía cửa hàng Blind Box.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 3
Vanvuqwert
Reader
1 Tháng Trước
Chấm
Trả lời
| 0