Đến khi trời tối, các thành viên trong đội của Dịch Xuyên mới phát hiện không thấy La Hội An đâu.
Lúc đầu, họ không muốn làm phiền tới Tập Đình Nhiên nên bốn người họ đã bí mật tìm kiếm trong căn cứ.
Tìm mãi cũng không thấy, không may đụng phải Tập Đình Nhiên và Tập Thụy Dương từ bờ sông về.
Sự việc bị bại lộ, cả bốn người thẳng thắn thú nhận rằng cậu nhóc mập nhỏ tuổi nhất trong nhóm nghiên cứu khoa học đã biến mất.
Tập Đình Nhiên hỏi: “Tại sao cậu ta lại chạy?”
Dịch Xuyên viện cớ, cậu nhóc mập sức khỏe kém, tính khí cũng xấu lại còn ghét uống thuốc.
Mấy ngày nay bị ép uống thuốc đắng, chắc là cáu kỉnh rồi.
Sắc mặt Tập Đình Nhiên trầm xuống. Suy nghĩ hồi lâu, hạ lệnh đưa bốn nghiên cứu viên trở về ký túc xá, chuẩn bị đích thân dẫn đội ngũ ra ngoài tìm người.
Chỗ đầu tiên anh ta nghĩ đến là cửa hàng Blind Box. Nhưng ban đêm đột nhiên có bão tuyết, khiến việc ra ngoài trở nên khó khăn.
Vẫn còn hàng trong máy Blind Box, cửa hàng sẽ không đóng cửa. Nhưng vào ban đêm sẽ không có khách hàng.
La Hội An vẫn ở trong cửa hàng Blind Box, cầm một cốc nước lọc nóng, uống nước nóng để đỡ cơn đói.
Lộ Dao đi từ quán ăn vặt về, nhìn thấy một mình cậu ta dựa vào máy Blind Box, đi tới: “Sao vẫn chưa về nhà?”
La Hội An cố gắng di chuyển cơ thể ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên: “Ở đây rất ấm áp, tôi thích cửa hàng này.”
Đột nhiên tiếng “ọc ọc” vang lên, cậu ta dùng sức đè vào bụng. Hai cái lỗ tai đỏ lên, cúi đầu, ánh mắt lấp lóe không dám nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao nhìn ly nước trong tay cậu ta, có chút kỳ quái: “Cậu không đổi đồ ăn mà mua cái ly này?”
Cô khẳng định đây là lần đầu tiên nhóc mập này tới cửa hàng Blind Box. Lần trước nhìn thấy cậu ta cầm blind box tinh hạch cô cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ xem ra, xu tinh hạch trên người cậu ta có lẽ chỉ đủ để đổi lấy một blind box tinh hạch.
Nhưng quy đổi, một blind box tinh hạch có thể đổi lấy bốn blind box thức ăn.
Hầu hết các khách hàng lần đầu tiên đến cửa hàng Blind Box, thứ đầu tiên họ chú ý là thức ăn. Cô không nghĩ là cậu ta lại không phát hiện.
La Hội An dùng ngón tay gảy ly nước, nhìn về phía trước một tấc, nhưng lại nhanh chóng thu lại, nhỏ giọng nói: “Những chiếc blind box năng lượng tinh hạch trong cửa hàng rất thú vị. Tôi tò mò cấu trúc bên trong của chúng nên không nhịn được mà mua. Nhưng sau khi mua rồi, nếu không mở ra tôi vẫn không hiểu được.”
Trên mặt cậu ta ửng hồng bất thường, trên trán toát mồ hôi hột, giọng nói càng ngày càng nhỏ, bỗng nhiên tay cậu mất lực, chiếc ly rơi xuống đất.
Lộ Dao sửng sốt một chút, vươn tay đẩy cậu ta: “Này, cậu làm sao vậy?”
Hệ thống: [Chủ quán, nhóc mập này bị bệnh.]
Lộ Dao đứng lên: “Tôi không ngu.”
Hệ thống: [... Vậy cô còn hỏi.]
Để chắc chắn cậu ta vẫn còn tỉnh táo, Lộ Dao giơ tay vẽ một vòng tròn ma thuật, thân thể La Hội An trôi nổi lên.
Cô mở cửa nhà sau, vác nhóc mập vào đặt cậu ta ngồi trên ghế: “Kiểm tra thân thể cậu, cần uống thuốc gì tôi đi lấy.”
Hệ thống: [Cậu ta béo như vậy là do tác dụng phụ của việc dùng thuốc lâu ngày. Trông có vẻ mập mạp nhưng thực chất lại rất gầy. Trời lạnh cóng, vừa mệt vừa đói, lại đang sốt cao.]
Lộ Dao đến tiệm nail lấy mấy lọ dung dịch pha loãng, sau đó đến quán ăn nhanh lấy một bát cháo cùng mấy món ăn kèm.
Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng nhanh chóng. Trong vòng nửa giờ, trán La Hội An không còn nóng nữa.
Cậu ta mơ màng tỉnh lại. Còn chưa kịp biết mình đang ở đâu thì một bát cháo ngô, một đĩa lòng bắp cải luộc, một đĩa khoai tây xào đã được đưa tới trước mặt.
Lộ Dao ngồi đối diện: “Ăn chút gì trước đi, ăn xong rồi nói.”
La Hội An lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chủ quán, nhưng đối phương không nhìn cậu ta mà cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Cậu ta cẩn thận thăm dò, nhìn một hồi, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ nói: “Chủ quán, nơi này có gì đó không đúng, dịch tinh hạch nồng độ quá cao, hơn nữa vật liệu quá mỏng, có thể không chịu đựng được.”
Một lúc sau, La Hội An bưng cháo ngồi trong sảnh cửa hàng Blind Box ăn một cách đáng thương.
Cho cậu ta một cơ hội nữa, cậu ta chắc chắn sẽ không nói nhiều.
-
Ba thành viên trong đội của Lâm Yến và Cơ Phi Mệnh hẹn gặp nhau tại một phòng trà bí mật ở thành phố Dao Quang. Đưa những tài liệu mới điều tra được gần đây về khu vui chơi cho ông ta.
Những tài liệu này không phải là cho không. Cơ Phi Mệnh đưa ra một mức giá rất tốt, đủ để ba người họ có thể sống một cuộc sống vô tư.
Cục đặc thù 955 cũng cung cấp một khoản bồi thường khá hậu hĩnh, điều này đã làm giảm đi phần nào phiền muộn trong khoảng thời gian “thất nghiệp”.
Cửa phòng riêng được mở ra từ bên ngoài, Cơ Phi Mệnh bước vào.