Một hàng người cẩn thận sắp xếp blind box, vội vàng chạy về căn cứ Ánh Sáng.
Nửa đường lại bắt đầu có tuyết rơi, hàng người của Hứa Như lưng đeo túi mây đựng blind box, xếp thành hàng đỡ đần lẫn nhau chậm mà chắc tiến lên.
“Đằng trước có người.” Chồng của Hứa Như đi đầu, phát hiện phía trước có một nhóm người, trái tim giật thót một cái, hô gọi mọi người dừng lại, quan sát một lát lại thả lỏng: “Hình như là đội tìm kiếm!”
Hứa Như: “Đội tìm kiếm nhanh vậy đã về rồi?”
Nguyễn Hương Anh: “Họ đi rất chậm, hình như cũng không mang vật tư, có phải không tìm được đồ không?”
“Họ dừng lại rồi, làm sao đây? Có cần qua đó không?” Chồng của Hứa Như hỏi.
Đội tìm kiếm cùng căn cứ, ngày thường gặp nhau cũng chẳng sao.
Nhưng hôm nay họ mang rất nhiều blind box thức ăn, đáy lòng vô thức vẫn có chút phòng bị.
Tâm tư của Hứa Như rõ rệt hơn chồng, lần trước còn ra ngoài chung với đội tìm kiếm, đẩy anh ấy đi lên phía trước: “Đi xem thử. Nếu không tìm thấy vật tư, đúng lúc nói với họ về cửa hàng Blind Box.”
Người ở căn cứ vùng lân cận đều ở cửa hàng Blind Box đổi đồ, người ở căn cứ họ cũng có thể đi.
Hơn nữa blind box quan trọng trên người đều đã kích hoạt khế ước rồi, không cần quá lo bị người tâm tư bất lương cướp đoạt.
Đội viên đội tìm kiếm Đồng Vũ quét tuyết đọng, trải ra một tấm đệm tết bằng cỏ khô trên đất, Hứa Tư Thụy và một đội viên khác đỡ Lư Huệ ngồi xuống.
Phương Nghệ Phi đứng bên cạnh, nhìn máu tươi thấm ra áo bông mỏng trên cánh tay Lư Huệ, sắc mặt nôn nóng nói: “Khoảng cách đến căn cứ còn ít nhất tới năm cây số, tuyết quá dày rồi. Phải nghĩ cách cầm máu cho đội trưởng trước, chảy máu cả đường đi như vậy, chờ về đến căn cứ đã muộn rồi.”
Lư Huệ dựa vào người Hứa Tư Thụy, sắc mặt trắng không khác gì tuyết trên đất, hơi thở mỏng như tơ nhện nói: “Vết thương quá sâu, tôi lại có bệnh ngoài da, cầm máu không được rồi. Về căn cứ cũng chỉ chờ chết thôi, mọi người mặc kệ tôi đi.”
Đội tìm kiếm tổng cộng tám người, im lặng không nói.
Lư Huệ ngồi trên đất, máu còn đang chảy, từng chút từng chút thấm ướt quần áo.
Dần dần có giọt máu nhỏ xuống, nhuộm đỏ tuyết trên đất, vô cùng gai mắt.
“Cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Như đẩy chồng ra, bước khập khiễng đến gần đội tìm kiếm: “Là tôi, Hứa Như.”
Đồng Vũ nhớ cô ấy, hôm qua cùng ra khỏi căn cứ với họ, muốn đến căn cứ Hy Vọng tìm người quen: “Sao cô ở đây? Tìm thấy người quen rồi sao?”
Hứa Như gật đầu nhẹ, thuận theo chủ đề định kể chuyện sau khi đến căn cứ Hy Vọng vào hôm qua, bỗng chú ý thấy Lư Huệ trạng thái không ổn, sắc mặt chợt thay đổi: “Đội trưởng Lư Huệ bị thương rồi?”
Đồng Vũ mím môi, thấp giọng giải thích: “Lúc tìm vật tư, gặp phải động vật biến dị chưa ngủ, đội trưởng bị cào thương, cầm máu không nổi nữa.”
Lư Huệ không lớn tuổi, hơn hai mươi, không có dị năng nhưng luôn kiên trì dẫn dắt đội ra ngoài tìm vật tư.
Hôm qua, Hứa Như muốn cùng ra ngoài với đội tìm kiếm, thật ra đội viên khác ra không muốn dẫn cô ấy theo.
Một người phụ nữ bình thường, không có dị năng, bên ngoài tuyết dày gió lớn dẫn cô ấy theo làm chậm tốc độ đội ngũ, còn phải chăm sóc lo liệu an toàn cho cô ấy, vô cùng phiền phức.
Cuối cùng là Lư Huệ thấy cô ấy sốt ruột đến sắp sụp đổ rồi, đồng ý dẫn cô ấy theo, cả đường đưa cô ấy đến cổng căn cứ Hy Vọng.
Hứa Như nhìn Lư Huệ mặt không còn sắc máu, nhớ ra hôm qua cô ấy vẫn cười an ủi mình đừng nôn nóng, cởi xuống túi mây trên lưng, lục tìm ra blind box dược phẩm, lẩm bẩm nói: “Trong blind box dược phẩm có thuốc cầm máu và băng gạc, cầu xin đấy, cho tôi mở được!”
Mở blind box dược phẩm đầu tiên ra, lấy ra một hộp thuốc hạ sốt.
Hứa Như nhắm mắt, thầm cầu nguyện, xé mở blind box thứ hai, mắt sáng rực, bước nhanh đến bên Lư Huệ: “Tôi rút được thuốc cầm máu rồi!”
Đội viên của tiểu đội tìm kiếm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nói có thuốc cầm máu, ai cũng phấn chấn tinh thần trở lại.
Đồng Vũ nhẹ nhàng dùng dao nhỏ cắt áo bông mỏng nơi cánh tay của Lư Huệ, cẩn thận xé ra, lộ ra vết thương đáng sợ có chiều dài ước chừng cỡ một bàn tay, chiều rộng tầm hai ngón tay.
Hứa Như làm theo sách hướng dẫn sử dụng, cẩn thận rắc thuốc cầm máu lên vết thương.
Thuốc bột vàng nhạt, ngửi ra một mùi đắng, trông bình thường không có gì lạ.
Đắp lên miệng vết thương, vết thương đang không ngừng chảy máu giống như bị phong ấn lại, sau vài giây thì không chảy máu nữa.
Lúc này Chu Hồng đưa đến hai blind box đã mở ra: “Tôi và chị Nguyễn cũng mở blind box dược phẩm rồi, mở ra một cuộn băng gạc và cồn khử trùng, nhanh khử trùng băng bó cho cô ấy đi.”