Đầy tớ của Thần yếu nhất phố 3
Tina nhấc chân đá Harold một cước.
Vẻ mặt bé rồng đen tràn ngập vẻ khó hiểu, xoay người muốn trả đũa.
Tròng mắt của Tina rực lửa, giọng nói mang theo ý chê bai: "Anh chậm quá đấy. Nếu anh tìm được bà chủ sớm hơn một chút thì cô ấy đã không cần phải ra ngoài tìm hộ vệ ở thế giới kia rồi."
Harold bỗng nhiên ủ rũ, không thể phản bác được.
Gần đây ngày nào hắn cũng thử tìm kiếm Lộ Dao, thế nhưng hơi thở của vảy yếu ớt, lúc có lúc không, rất khó xác định được vị trí chính xác.
Lộ Dao vỗ vỗ bả vai hắn: "Đây không phải là chuyện dễ dàng. Anh cũng chỉ mới thức tỉnh sức mạnh mà thôi, đừng quá vội vàng."
Harold móc từ trong ngực ra một nắm vảy, có cái màu đen tuyền, có cái lốm đốm bạc, nhét hết vào người Lộ Dao: "Cô cầm thêm nhiều nhiều chút nữa đi."
Hơi thở của rồng càng dày đặc hơn, hắn càng dễ cảm nhận được.
Lộ Dao cất vảy đi rồi quay đầu gọi Cơ Phi Mệnh, nhỏ giọng nói: "Ông không thể đi lên tầng được. Mỗi ngày mấy người Harold sẽ bỏ blind box vào nhẫn. Ông tới lấy nhẫn đưa tới cách vách là được.”
Cơ Phi Mệnh thẫn thờ gật đầu. Ông ta vẫn còn chưa khôi phục lại được sau cơn chấn động của việc mình yếu nhất cả con phố.
Lộ Dao không tham gia quá nhiều.
Thật ra thì nội dung công việc rất đơn giản. Làm mấy ngày cho quen là tốt rồi.
-
Cơ Phi Mệnh làm quen với cuộc sống khô khan ngày ngày lái Cadillac tới cửa hàng Blind Box làm người giao hàng. Bỗng nhiên đợt lạnh ở thế giới Vô Thường kết thúc.
Theo như quy luật trước kia thì mỗi lần vô thường kết thúc sẽ xuất hiện thời kỳ chuyển giao kéo dài gần mười ngày.
Nhưng lần này thì khác. Đợt lạnh vừa kết thúc, trời chỉ trong xanh được đúng nửa ngày, ngay sau đó lại bắt đầu mưa.
Màu trời mờ tối, mưa lâm thâm liên miên, cả ngày lẫn đêm không hề dứt.
La Hội An nói với Lộ Dao rằng lần vô thường tiếp theo có thể là lũ lụt, bởi vì mưa nên quá nhiều nước.
Bây giờ còn hai ngày nữa là đến thời gian kết thúc nhiệm vụ thu thập năm trăm lời khen. Vẫn còn chín mươi tám lời khen nữa mới hoàn thành nhiệm vụ.
Cơ chế tính toán của nhiệm vụ lần này hoàn toàn nằm trong tay hệ thống. Lộ Dao chỉ có thể nghe được nhắc nhở tiến độ của nhiệm vụ thôi chứ không biết khách hàng sẽ phản hồi cho cửa hàng Blind Box dưới tình huống nào.
Lộ Dao suy nghĩ một chút rồi tiếp tục thêm blind box mới, lấp đầy kệ hàng.
Lần này là blind box đồ dùng hằng ngày. Tổng cộng có ba mươi sáu loại, ba mươi đồng một lần rút, giới hạn mỗi người mua hai lần.
Người đội mưa đến cửa hàng rút blind box nhanh chóng phát hiện ra blind box mới này không phải là thức ăn, giá cả để đổi hơi thấp nhưng loại hình lại cực kỳ thu hút người ta.
Sáng sớm Tưởng Hàn đã nghe Trần Phong nói rằng cửa hàng blind box lại cho ra sản phẩm mới, bèn vội vàng ra khỏi nhà.
Tưởng Sơn Nhuận gọi hắn lại. Tưởng Hàn quay đầu: "Ông nội, sao vậy ạ?"
Tưởng Sơn Nhuận lấy một chiếc dù đã ố vàng từ trong ngăn kéo ra, mở dù đi vào trong mưa rồi quay đầu nhìn hắn: "Ông cũng muốn đi xem cái cửa hàng Blind Box mà các cháu đã nói kia."
Tưởng Hàn ngơ ngác chớp mắt một cái, không ngờ ông nội lại cảm thấy hứng thú với cửa hàng Blind Box đến nỗi muốn tự mình đi một chuyến.
Tuổi tác Tưởng Sơn Nhuận đã rất lớn rồi. Nguyện vọng lớn nhất trong nửa đời sau của ông chính là có thể cải thiện đất đai đã bị ô nhiễm sau khi thế giới trải qua vô thường, sau đó trồng ra thực vật bình thường trên mảnh đất này một lần nữa.
Vốn dĩ cơ thể ông cũng coi như là khoẻ mạnh, thế nhưng đợt lạnh lần này lại ốm một trận nặng, cũng may có thuốc của cửa hàng Blind Box nên ông mới sống được.
Sau khi khỏi bệnh, cơ thể ông không còn linh hoạt như trước nữa, tinh thần cũng ảm đạm đi rất nhiều, không thể ra ngoài một mình để tìm kiếm thực vật và đất đai chưa bị ô nhiễm nữa.
Sáng nay bỗng nhiên trong lòng ông nảy sinh một suy nghĩ. Đó là cửa hàng Blind Box kia cái gì cũng có.
Không biết có thể đổi đất đai không bị ô nhiễm không nhỉ? Ông muốn đi xem.
Tưởng Hàn không biết suy nghĩ trong lòng ông, chỉ cho là bỗng nhiên ông nội muốn đi thử trải nghiệm tự tay rút box.
Sau lần bị bệnh này, tinh thần ông nội vẫn luôn không được tốt.
Có lúc ông ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ra vườn bên ngoài, trong đôi mắt là nỗi lòng mà hắn nhìn không hiểu.
Hiếm khi thấy ông nội chủ động nói muốn ra ngoài nên mặc dù bên ngoài trời đang mưa nhưng hắn vẫn không nỡ lòng từ chối.
Tưởng Hàn nhận lấy cây dù đi mưa trong tay Tưởng Nhuận Sơn rồi đỡ ông đi ra ngoài: "Ông nội, mưa này đáng ghét quá đi mất. Trên đường trơn lắm, chúng ta đi chậm một chút cũng được, không vội."