Chủ tiệm muốn làm chúa cứu thế? 2
Chiếc dù này rất lớn, có thể che được cho ba người, chen chúc bốn người cũng được.
Trên đường về nhà mọi người đều không lo bị ướt mưa nữa.
Anh gập dù lại cất bên cạnh bàn, bắt đầu mở blind box thứ hai, trong hộp rơi ra một thứ gì đó mềm mại.
Trên thẻ ghi “băng vệ sinh”, bên dưới còn có miêu tả cách sử dụng.
Vệ Huyên nhìn hồi lâu, phát hiện ra đọc không hiểu.
“Tôi rút được thứ kỳ lạ này.” Anh đưa thẻ cho Diêu Y Y và Lý Hân xem.
Hai người đọc dòng chữ trên thẻ hai lần, cũng hiểu nhưng không hiểu mấy, dứt khoát đứng dậy cầm băng vệ sinh và thẻ đến hỏi nhân viên.
Vệ Huyên đứng ngay bên máy blind box đồ dùng hằng ngày, thu hút khách khứa.
Diêu Y Y đưa băng vệ sinh cho cô bé coi: “Trong đội chúng tôi có người rút được thứ này, không biết dùng thế nào.”
Vệ Huyên cầm lấy thẻ nhìn một vòng, ngẩng đầu nhìn cô: “Đợi một lát, tôi đến hỏi chủ tiệm.”
Lộ Dao bước ra từ sau cửa, nhìn băng vệ sinh trong tay Diêu Y Y, sắc mặt hơi phức tạp, kéo ba người con gái đến một góc, hỏi nhỏ: “Mấy người không có kỳ sinh lý à?”
Ba người nhìn nhau, Lộ Dao khẽ thở dài.
Cô vốn tưởng rằng thứ này nhất định con gái sẽ cần, không ngờ tới ở đây phần lớn kỳ sinh lý của phụ nữ không theo quy luật.
Giống như Vệ Huyên, từ nhỏ đã là Huyết dương, lại không ăn no bữa, cơ thể quá yếu đến mười bảy tuổi còn chưa từng có kỳ sinh lý.
Niếp Vũ cũng không khác so với cô bé là mấy.
Lộ Dao giải thích xong công dụng của băng vệ sinh, nhìn bọn họ có vẻ không dùng tới thì tính thu hồi, để cho hai người rút lại blind box khác.
Diêu Y Y trầm tư, cầm lại băng vệ sinh: “Không phải không có tác dụng, chỉ là chúng tôi chưa từng nhìn thấy. Thứ này có thể đưa về cho chị dùng.”
Bọn họ không cần dùng, nhưng trong căn cứ những người con gái khác có thể dùng.
Lộ Dao nhìn bọn họ lạ mặt, không giống người trong căn cứ gần đây, tiện thể hỏi thêm vài câu.
Diêu Y Y mồm mép nhanh nhảu, nói với Lộ Dao, bọn họ là từ một căn cứ nhỏ phía Tây đến.
Đợt hàn lạnh này khiến rất nhiều người chết cóng, căn cứ nhỏ bên cạnh gần như chẳng còn mấy người, vật tư cũng ngày càng khó tìm, bọn họ đi xa một chút xem hên xui thế nào.
Tiễn nhóm Diêu Y Y rời đi, Lộ Dao xem xét thu hồi blind box băng vệ sinh lại trước, sau đó điều chỉnh vài món dược phẩm điều dưỡng cơ thể trong blind box dược phẩm.
Dược phẩm điều dưỡng không phải mỗi người đều cần, tốt nhất là có thể ra một dòng riêng.
Nhưng máy blind box và các loại hàng không đủ dùng, tạm thời chỉ có thể để cùng một loại với blind box dược phẩm.
Chẳng qua là dược phẩm cũng chỉ là phụ, ăn uống điều độ, dinh dưỡng cân đối mới là cách điều dưỡng cơ thể tốt nhất, nhưng ở thế giới này thì hơi khó.
Cửa hàng Blind Box ngày nay doanh thu không hề thấp hơn tiệm đồ ăn nhanh, thực phẩm, đồ dùng hằng ngày, dược phẩm mọi thứ đều cần đến tiền.
Mà năng lượng tinh hạch quan trọng nhất trên thế giới này, cũng chỉ là để mang đến vài thuận tiện cho cuộc sống, không sinh ra công dụng.
Lộ Dao cảm thấy có hơi giống như đi vào ngõ cụt, thế giới này cho cô cảm giác còn tuyệt vọng hơn cả Vùng đất của những giấc mơ ban đầu.
La Hội An đang nói chuyện với Tưởng Sơn Nhuận, ngẩng đầu thấy Lộ Dao lập tức chào hỏi: “Bà chủ.”
Lộ Dao gật đầu, nhìn người già đứng bên cạnh nhóc: “Người quen của cậu?”
La Hội An giới thiệu: “Ông nội Tưởng, là nhà sinh vật học trước kia từng tham gia nghiên cứu cùng với cha mẹ của tôi.”
Ánh mắt Lộ Dao rung động, gật đầu: “Thì ra là thế. Vừa nãy mọi người đang bàn chuyện gì, liên quan đến blind box sao?”
Tưởng Sơn Nhuận cũng đang đánh giá Lộ Dao, ánh mắt ôn hòa: “Không có, chỉ là một vài suy nghĩ của tôi. Nhưng đúng là có liên quan đến blind box.”
La Hội An nói: “Ông Tưởng hỏi trong cửa hàng Blind Box có khả năng là có blind box đất đai không, hoặc là blind box cây trồng.”
Nhìn thấy Lộ Dao nghi hoặc, Tưởng Sơn Nhuận chủ động giải thích: “Đất và nguồn nước ở đây của chúng tôi đều bị ô nhiễm, rất khó để có thể trồng cây bình thường. Thôi vẫn luôn đang làm nghiên cứu liên quan, muốn cải thiện từ đất đai, thuộc tính của nước và bên mảng cây trồng. Nhưng mười mấy năm nay vẫn giậm chân tại chỗ, bây giờ già rồi, có hơi lười.”
Nói đến đây, Tưởng Sơn Nhuận cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi.
Đến cửa hàng Blind Box xin đất không bị ô nhiễm, là thỏa hiệp.
Ở mức độ nào đó, cũng là nhận thua.
Ông cảm thấy cơ thể không như trước nữa, đây cũng là phương án cuối cùng.
Lộ Dao hiểu suy nghĩ của ông lão, nhưng cách này giống như blind box tinh hạch trong tiệm vậy, không có cách nào thay đổi thực thụ.
Cô nghĩ rồi nói: “Blind box đất đai và blind box cây trồng có thể có, nhưng không cần thiết. Tôi cảm thấy giải quyết cấn đề đất và nguồn nước ô nhiễm mới là biện pháp hiệu quả nhất.”
Tưởng Sơn Nhuận gật đầu.
Ông hiểu ý của Lộ Dao.
Cho dù dựa vào thực vật trồng trên đất từ blind box, nhưng không có cách nào lan rộng, thành quả của nghiên này là rất xa vời với thực tế.
Ông không chỉ muốn trồng được thực vật trên thế giới Vô Thường, còn muốn hy vọng thông qua nghiên cứu này cải thiện cuộc sống của con người của thế giới Vô Thường.
Lúc mà không có bất cứ thứ gì, chỉ có một mảnh đất, một hạt thóc, con người đã có thể trồng được lương thực.
Có thu hoạch có trồng trọt, con người sẽ không chết đói.