Buổi chiều, Bạch Kính đã gửi một giấy chứng nhận y tế đầy đủ kèm theo kế hoạch điều trị.
Tưởng Sơn Nhuận đã quá lớn tuổi, các cơ quan bình thường trong cơ thể cũng suy kiệt, chỉ có thể kê đơn thuốc điều trị, không còn cách nào khác.
Tình hình của La Hội An tốt hơn trong dự đoán.
Hơn mười năm trước, căn bệnh của cậu ta thuộc vào các loại bệnh khó chữa. Nhưng mấy năm gần đây đã có sẵn những phương pháp điều trị hiệu quả.
Chỉ là cậu ta không thể nhập viện, chỉ có phương án trị liệu chính là truyền nước và uống thuốc, thời gian rất lâu.
Sau khi trò chuyện với nhóc mập, Lộ Dao đã chấp nhận kế hoạch điều trị do Bạch Kính cung cấp. Trả trước năm mươi nghìn tiền thuốc mem và lấy một ít thuốc cho Tưởng Nhuận Sơn.
Hệ thống có chút khó hiểu:【Chủ quán, vì sao không trực tiếp kéo dài tuổi thọ của hai người bọn họ?】
Thời gian của chủ quán đã tiêu tốn quá nhiều rồi, tùy tiện phân chia cũng không cần phiền phức như vậy. Thật lãng phí giá trị nhân khí, tiền bạc, sức lực và thời gian.
Lộ Dao: “Tôi thích làm hết sức mình trước.”
Hệ thống không hiểu:【Cái gì?】
Lộ Dao: “Không có gì. Có biện pháp thông thường, chỉ cần kết quả tốt, một chút phiền toái cũng không thành vấn đề.”
Ngày hôm sau, La Hội An bắt đầu được điều trị, cần được đưa tới nơi râm mát truyền dịch.
Mỗi lần mất khoảng sáu giờ uống thuốc, cơ thể sẽ có một số phản ứng khó chịu và không thể tiếp tục công việc nghiên cứu.
Lộ Dao tiếp nhận vị trí của cậu ta, giúp đỡ thí nghiệm, ghi chép số liệu về sự phát triển của thực vật và sự thay đổi của đất.
Tuyết Ca cũng hỗ trợ trong phòng thí nghiệm. Mỗi ngày đều nhìn thấy Lộ Dao, khuôn mặt cậu ta vẫn như thường, không có biểu cảm gì.
Sau khi ghi lại sự phát triển của nhóm thực vật mới nhất, Lộ Dao tháo găng tay, rửa tay, trở lại phòng nghỉ ngơi. Đặt máy tính bảng chuẩn bị xem hai tập phim truyền hình.
Đếm thầm ba giây, thông báo hệ thống đến đúng như dự kiến.
【Kiểm tra đo lường phát hiện mức độ ưa thích của nhân viên dị tộc “Tuyết Ca” đối với chủ quán cửa hàng Blind Box tăng 5%, mức độ ưa thích hiện tại là 60%.】
Lộ Dao không cần quay đầu lại, Tuyết Ca đã đứng ở phía sau cô, nhìn chằm chằm vào màn hình trên máy tính bảng một lúc.
Cô phát hiện ra rằng Tuyết Ca rất thích xem quảng cáo blind box trên màn hình hiển thị ở sảnh của cửa hàng Blind Box. Lấy một chiếc máy tính bảng từ tiệm nail để thử xem phim truyền hình.
Thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đều xem hai tập phim, Tuyết Ca nhanh chóng bị thu hút và luôn lặng lẽ trốn phía sau để xem màn hình.
Sự yêu thích của cậu ta tăng chậm hơn so với Tiểu Linh Lan. Nhưng miễn là mỗi ngày đều chiếu phim truyền hình, nó đều sẽ tăng lên một chút.
Là một con người, Lộ Dao không thể hiểu nổi mạch não của dị thực. Vì vậy cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt.
Sự lan rộng của khí sương mù độc kéo dài trong năm ngày, vào sáng sớm ngày thứ sáu thì tan đi.
Mặt trời từ từ nhô lên từ phía đông, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng trở lại.
Sau khi lần lượt trải qua những đợt lạnh giá, lũ lụt và sương mù độc, các tòa nhà xung quanh quảng trường cổ tích còn đổ nát hơn trước.
Cửa hàng Blind Box rất dễ thấy trong đống đổ nát.
Cách đó không xa, có người cùng nhau đến.
Ngay khi sương mù độc tan, khách hàng cũng đến cửa.
Lộ Dao đứng ở cửa một lúc, sau đó xoay người trở lại trong tiệm.
Tuyết Ca đột nhiên chạy ra ngoài, luống cuống nói: “Chủ tiệm, Linh Lan, Linh Lan đã trưởng thành.”
Lộ Dao nhấc chân bước vào, nghĩ thầm Tiểu Linh Lan ăn như nước cuốn cả ngày. Nếu cô ấy còn không lớn lên thì chắc phải xin lỗi những thức ăn đã bị ăn hết.
Linh Lan đứng trong phòng thí nghiệm, nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi xoay người lại. Nhìn thấy bóng dáng chủ quán, trên mặt tràn đầy vui mừng, vội vàng chạy tới cửa, ôm chặt lấy Lộ Dao, nhỏ giọng mềm mại nói: “Chị!”
Cô bé chừng năm sáu tuổi, mặc một chiếc váy trắng, thắt một dải ruy băng xanh hình con bướm quanh eo. Trên đầu búi hai búi tóc cài một chùm hoa linh lan, đôi mắt đen láy như bồ đào, to và tròn.
Hóa ra trưởng thành là như thế này.
Hơn nữa hai ngày nay Tiểu Linh Lan cũng không xuất hiện nhiều, xem ra là trốn đi tiến hóa.
Lộ Dao ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn cô ấy một cái, sau đó khẽ nhíu mày: “Linh Lan?”
Linh Lan ôm lấy Lộ Dao, dán mặt lại gần: “Chị!”
Lộ Dao nghiêng người né tránh, ngẩng đầu nhìn Tuyết Ca: "Bộ dáng của cô ấy có phải nhìn rất quen không?”
Tuyết Ca mặt không đổi sắc: “Rất giống chủ quán.”
Nói hai người họ giống nhau thì còn nhẹ nhàng, Tiểu Linh Lan trông gần như giống hệt Lộ Dao khi còn nhỏ.
Lộ Dao nhớ tới Hối Hối, hơi trầm mặc: “Mặt có thể lại nắn lại được không?”
Tuyết Ca: “Tiếp tục lớn lên, ngoại hình có thể thay đổi.”
Vẻ ngoài của thực vật biến dị tự nhiên đẹp hơn con người, có khí chất thanh tú và yếu ớt của thực vật xanh.