Cơ Phi Mệnh khiếp sợ quay đầu, sao đột nhiên lại muốn lặn xuống biển?
Quyết định này quá vội vàng rồi.
Vùng biển này trông u thâm tĩnh lặng, nhưng là một vùng biển hoàn toàn xa lạ, khắp nơi đều tiềm tàng nguy hiểm mà nhân loại không phát hiện ra được.
“Cái này quá nguy hiểm.” Cơ Phi Mệnh khó khăn khuyên bảo.
Làm việc cùng nhau trong khoảng thời gian này, ông ta khá hiểu chủ quán.
Chắc chắn cô sẽ không nghe lời khuyên.
Quả nhiên...
“Cô muốn đi kiểm tra đám cá đó?” Đỗ Thanh Mỹ cũng rất kinh ngạc, không nghĩ rằng có chuyện gì có thể khiến Lộ Dao quyết tâm như vậy.
Lộ Dao nhìn thoáng qua đàn cá kỳ quái cách đó không xa, lắc đầu: “Chủ yếu là muốn ra ngoài nhặt rác. Nếu bơi qua bên đó thì nhìn thử xem.”
Đỗ Thanh Mỹ nhìn cô một lúc: “Đi thôi, tôi đi cùng cô.”
Lộ Dao: “Không tiếp tục nựng mèo nữa à?”
Đỗ Thanh Mỹ lắc đầu: "Mèo có thể nựng bất cứ lúc nào. Cô không quen nơi này, tôi dẫn đường cho cô trước. Vùng biển này đúng là có rất nhiều rác, nhất là hướng bên kia, đối diện là một ngọn núi rác.”
Hướng cô ấy chỉ chính là hướng đàn cá đang tự kỷ.
Thêm một người đúng là vẫn khá hơn đôi chút, Lộ Dao gật đầu: “Cảm ơn cô.”
[Thành công tiếp nhận một vị khách, nhiệm vụ ban đầu hoàn thành. Giá trị nhan sắc +10, thăng cấp thành cửa hàng một sao. Mời chủ quán tiếp tục cố gắng!]
Tiếp đãi mười vị khách, tặng thưởng mười nghìn điểm giá trị nhân khí, chủng loại lông xù +1!]
Cửa tiệm mở ra rồi khép lại, Đỗ Thanh Mỹ bước ra khỏi cửa hàng Lông Xù, tiếng nhắc nhở nhiệm vụ liền vang lên, xuất hiện ở ngoài cửa chính là một người một cá đuối.
Cơ Phi Mệnh liều mạng dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm.
Vừa rồi đi ra ngoài là khách hàng, giờ lại biến thành một con cá đuối con.
“...” Thế giới này quả nhiên không đơn giản mà.
Đi theo một con cá xuống biển, chủ quán không phải là người có gan lớn bình thường, Cơ Phi Mệnh cảm thấy xấu hổ vì kém cỏi.
Ăn Vạ và Cà Ri Ngọt đều đang ngủ, Băng Dính Ngốc đang tự mình vui vẻ chơi bóng, bỗng nhiên phát hiện Lộ Dao ở bên ngoài, lông mày nhỏ nhướng lên, tủi thân đuổi theo cô hai bước, giọng kêu to như tiếng trẻ con.
Lộ Dao quay đầu, vỗ nhẹ vào vách tường mềm mại.
Băng Dính Ngốc chau mày sợ hãi, kêu lên thật to, vươn móng mèo lông xù vỗ vỗ hoan nghênh cô.
Chơi một hồi, Lộ Dao xoay người, chuẩn bị xuất phát, Đỗ Thanh Mỹ biến thành cá đuối còn đang chờ cô.
Bộ đồ lặn mà hệ thống đưa cho quả thật rất đặc biệt, không cần mang theo máy thở, cô có thể tự do hít thở trong nước, thật sự tự tại như một con cá.
Lộ Dao nhìn về phía Đỗ Thanh Mỹ, ánh mắt khẽ động, chỉ vào ngực đối phương: “Sao lại có một vết sẹo?”
Lúc trước cô không chú ý, hiện tại đều ở trong nước, nhìn thấy rõ phần bụng con cá đuối nhỏ có một vết thương hình chữ thập, bên trong đỏ tươi giống như không kết vảy, nhưng cũng không chảy máu.
Đỗ Thanh Mỹ bơi hai vòng quanh Lộ Dao, miệng há ra khép lại, không phát ra âm thanh, nhưng thần kỳ thay Lộ Dao lại hiểu ý của cô.
“Tôi cũng không biết, ngày tỉnh lại thì có rồi. Nhưng không đau nên mặc kệ. Đi thôi, tôi dẫn cô đi vài vòng.”
Vùng biển này có rất nhiều rác, chai nhựa chìm dưới đáy biển, lưới đánh cá rách nát quấn lấy san hô, bạch tuộc lấy bình thủy tinh làm nhà.
Lộ Dao đeo theo máy móc, một tay cầm máy móng vuốt nhặt rác, nhặt không ngừng.
[Chai nhựa, mười tám gram, giá trị nhân khí +18.]
[Hộp sữa, mười gram, giá trị nhân khí +10.]
[Bình thủy tinh có màu, năm mươi gram, giá trị nhân khí +50.]
Cá đuối nhỏ bơi đi thật xa, thấy dưới rạn san hô có rất nhiều nhím biển đang chậm rãi bò, hưng phấn quay đầu lại tìm Lộ Dao: “Chủ quán, bên kia có tiệc nhím biển!!!”
Quay đầu lại phát hiện Lộ Dao đang trầm mê nhặt rác, cô ấy bơi lại, đầu đụng vào lưng Lộ Dao, đẩy cô bơi về phía trước: “Bên kia có rất nhiều nhím biển, bắt về đi, chúng ta cùng ăn.”
Lộ Dao cũng là người yêu thích hải sản, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Xác suất những con nhím biển cũng cần xử lý cũng lớn, nhưng có ma pháp cũng rất thuận tiện, cũng rất yên tâm.
Hai người vô thức bơi tới gần đàn cá tự kỷ, Lộ Dao và cá đuối bị đám nhím biển giống như đá quý đen mê hoặc, không phát hiện ra chút nào.
Cô tốn một ngàn điểm giá trị nhân khí, tìm hệ thống đổi một đôi găng tay, một cái khung nhỏ, ở đáy biển vui vẻ nhặt nhím biển.
Cá đuối nhỏ thì dùng cái đuôi dài nhỏ của mình rút nhẹ nhím biển lên, bắn vào trong khung nhỏ của Lộ Dao.
Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh đám cá lật bụng, có mắt cá đang chậm rãi chuyển động, nhìn nghiêng về phía một người một cá đang gào thét ở đáy biển.