Ngoài cửa hàng.
Tôm tít với màu sắc sặc sỡ đang bò quanh và suy nghĩ.
Cửa hàng Lông Xù, không ngờ nơi này lại có một cửa hàng trông như tiệm cà phê mèo.
Người và cá đuối vui đùa ầm ĩ nhặt nhím biển lúc nãy đều vào đây.
Bọn họ nhặt được rất nhiều nhím biển và cua, còn thảo luận làm cua xào lòng đỏ trứng muối, vậy có phải người biến thành động vật chân đốt như cậu ta cũng có thể bị biến thành thức ăn không?
Bỗng nhiên, Băng Dính Ngốc xuất hiện bên cạnh lớp vách tường trong suốt, dường như đã phát hiện tôm tít, tròng mắt màu đen toát ra sự tò mò không quá rõ ràng, cũng vươn móng vuốt đẩy nhẹ vách tường, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, trông vừa ngốc vừa ngoan ngoãn.
Bỗng nhiên ánh mắt tôm tít không chuyển động được nữa, cứ chậm rãi bò tới gần vách tường như mê muội, đứng cách một khoảng và đối diện với Băng Dính Ngốc.
Là mèo thật nè, lại còn là mèo con nữa!
Đôi mắt vừa tròn xoe vừa ngập nước, bộ lông xù mềm mại màu cam, đáng yêu chết đi được!
Tôm tít cẩn thận vươn cái càng to lên, áp lên móng vuốt của Băng Dính Ngốc.
Băng Dính Ngốc đã bị cọp con huấn luyện thành phản xạ có điều kiện, nhìn thấy móng vuốt đưa tới sẽ nghiêng đầu cọ vào.
Chao ôi!
Cái càng to còn lại của tôm tít co vào duỗi ra nhanh chóng, vui đến nỗi không biết diễn tả thế nào cho phải!
Lông xù là thứ đáng yêu nhất thế giới!
Tôm tít bơi vòng tròn ngay tại chỗ, một lát sau mới bình tĩnh được, lại đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Băng Dính Ngốc, quyết định vào cửa hàng xem thử.
Cậu ta muốn ôm bé cưng ngơ ngác này quá rồi.
Tôm tít bơi tới cửa, vừa thấp thỏm vừa hưng phấn mà gõ cửa.
Cửa của được mở ra từ bên trong, đột nhiên cậu ta lao thẳng vào, xuyên qua vách tường trong suốt, dừng lại trên bờ cát trắng.
Trần Tinh Vũ mở mắt ra, sửng sốt.
Cậu ta nhanh chóng đứng lên, tay dài chân dài, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh dương bằng nhung.
Cậu ta biến về hình người rồi!
Cơ Phi Mệnh thuận tay đóng cửa lại, cố gắng không lộ ra vẻ khác thường.
Chẳng lẽ mấy con cá ở biển này đều có thể biến thành người à?
Vậy đống nhím biển và cua mà bà chủ mang về...
Bỗng dưng ông ta có một suy nghĩ không hay.
Đỗ Thanh Mỹ nhìn thấy con tôm màu xanh lá sáng bóng đâm vào cửa, sau đó biến thành một thiếu niên mặc đồ ngủ tầm mười bảy mười tám tuổi, tốt bụng bước tới, chỉ vào bầy cá tự kỷ ngoài cửa hàng: "Cậu tới từ bên kia à?"
Trần Tinh Vũ đã từng thấy cô ấy, bỗng dưng sắc mặt thay đổi, một lát sau mới bừng tỉnh: "Cô là con cá đuối kia à?"
Đỗ Thanh Mỹ gật đầu: "Trong cửa hàng này sẽ biến về hình người, rời đi lại biến thành cá."
Trần Tinh Vũ: "Hóa ra là thế."
Hàn huyên vài câu với Đỗ Thanh Mỹ, đơn giản chỉ là trao đổi họ tên, Trần Tinh Vũ đã không chờ nổi nữa mà cúi đầu tìm Băng Dính Ngốc.
Mèo cam nhỏ giống một củ khoai tây có lông xù, vẫn còn ngồi trước tấm mành treo tường trong suốt, ngửa đầu tìm kiếm sinh vật phù du trong nước, thường xuyên vươn móng vuốt ra vung vẩy một chút.
Trái tim Trần Tinh Vũ như muốn tan chảy, bước tới gần Băng Dính Ngốc rồi ngồi xổm xuống.
Phát hiện nó quá nhỏ, thế là cậu ta ngồi hẳn xuống, ngồi khoanh chân xem những sinh vật phù du nhỏ tới mức không thể bắt được cùng nó.
Giờ phút này, cậu ta cảm thấy tâm trạng thấp thỏm dần dần bình tĩnh lại.
Lộ Dao tắm rửa xong đi ra, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lập tức phát hiện trong cửa hàng có thêm một vị khách, tâm trạng rất tốt.
Cơ Phi Mệnh đưa cho cô một tờ giấy màu xanh lá kỳ quái: "Là tiền vị khách trẻ kia trả."
Lộ Dao nhận lấy rồi quan sát, là tiền giấy màu xanh lá có mệnh giá cao, hoàn toàn khác với đồng tiền ở thế giới hiện thực.
Có điều hệ thống đã kiểm tra và xác nhận đây là tiền giấy của thế giới này, mệnh giá một ngàn, sức mua bằng khoảng năm trăm đồng.
Tạm thời tiền giấy không có tác dụng gì, nhưng chờ cửa hàng đồ ăn nhanh thăng cấp xong, có lẽ có thể lên bờ, đến lúc đó là có thể mua đồ rồi.
Lộ Dao cất tiền giấy đi, xoay người đi vào phòng bếp, dùng ma pháp lọc chất độc trên người nhím biển và cua ra, lại sơ chế sạch sẽ bày lên mâm bưng ra.
Chia phần nhím biển, cá sống thái lát và cua xào trứng muối dành cho khách ra, Lộ Dao còn làm một phần cá sống thái lát cho Nhị Tâm.
Ăn Vạ, Băng Dính Ngốc và Cà Ri Ngọt còn quá nhỏ, tạm thời không thể ăn đồ sống được, chỉ có thể để mình mẹ nó ăn.
Đỗ Thanh Mỹ đau lòng từ chối sự nhõng nhẽo của Ăn Vạ, nhận phần cá sống thái lát của Nhị Tâm từ tay Lộ Dao, bắt đầu hí hửng ăn.
Lộ Dao bưng một mâm hải sản nguội lên cho Trần Tinh Vũ đang ngồi ngắm biển cùng Băng Dính Ngốc, đối phương nói cảm ơn, cũng nhận lấy nhưng không vội ăn ngay.