Tần Mộng ngồi ở cửa cửa hàng, thì thào tự nói: "Tại sao không được?"
Lộ Dao: "Có lẽ điều kiện để trở về của mỗi người là khác nhau. Đừng ủ rũ."
Tần Mộng ôm đầu như muốn sụp đổ: "Nhưng mà tôi cần phải mau chóng trở về!"
Thời gian càng muộn, cô ấy càng bị mọi người quên lãng, muốn quay về vị trí năm xưa lại càng khó hơn.
Không biết Cà Ri Ngọt tỉnh lại từ bao giờ, nhẹ nhàng nhảy xuống bàn trà, tìm được chính xác phương hướng của Lộ Dao, kêu meo meo đòi ăn.
Lộ Dao quay về phòng bếp làm cơm cho ba chú mèo con, đưa chén của Cà Ri Ngọt cho Tần Mộng: "Cô có muốn đút nó không?"
Tần Mộng hơi sửng sốt, Cà Ri Ngọt nhìn cô ấy với vẻ trông mong.
Cô ấy nhận chén cơm cho mèo, dùng muỗng nhỏ múc thức ăn đã chín, đưa tới trước mặt Cà Ri Ngọt.
Mèo Cà Ri Ngọt nhỏ ghé sát vào ngửi, sau đó bắt đầu ăn, phát ra tiếng "bẹp bẹp".
Nó ăn rất chậm, một muỗng nhỏ phải ăn mất một, hai phút.
Ăn xong thì ngửa đầu nhìn cô ấy, nếu cô ấy không nhúc nhích, nó sẽ ghé sát vào rồi nghiêng đầu cọ lên mắt cá chân của cô ấy, kêu to nũng nịu.
Tần Mộng ngồi luôn xuống dưới sàn, đút nó từng muỗng từng muỗng, hàng lông mày dần dần giãn ra.
Trước kia cô ấy chưa từng quan sát xem động vật nhỏ ăn cái gì.
Dáng vẻ ăn cơm của Cà Ri Ngọt rất ngoan, chòm ria nhỏ động đậy khẽ theo miệng, vẻ mặt tập trung cứ như ăn cơm là chuyện quan trọng nhất trong đời.
Cho dù phát ra tiếng "chẹp chẹp" thì cũng không khiến người ta thấy chán ghét.
Cà Ri Ngọt ăn no nê, quay về bên cạnh Nhị Tâm, chen chúc cùng Băng Dính Ngốc và Ăn Vạ, liếm vuốt xong chuẩn bị đi ngủ.
Tần Mộng cảm thán: "Ăn no rồi ngủ, không cần lo nghĩ điều gì, còn không sợ mập lên, làm mèo hạnh phúc quá."
Lộ Dao bước ra khỏi phòng bếp, đúng lúc nghe thấy những lời này, nhịn không được nói: "Nhị Tâm vốn là con mèo hoang, bị xe cán qua trên đường cái. Ruột lòi ra hết vẫn kiên trì ngậm ba đứa con tới cống nước. Lúc tôi tìm thấy bọn chúng thì máu chảy đầy đất, một nhà năm con mèo làm ổ ở cống nước bùn, thê thảm không chịu nổi."
Tần Mộng: "Một nhà năm con mèo?"
Lộ Dao: "Còn một chú mèo con không cứu được, chỉ còn ba đứa nó với Nhị Tâm thôi."
Tần Mộng im lặng.
Lộ Dao: "Bây giờ không sao nữa rồi. Nếu cô nói chúng là những chú mèo hạnh phúc, vậy sau này vẫn sẽ tiếp tục đáng yêu hạnh phúc."
Tần Mộng cúi người nằm xuống bên cạnh Nhị Tâm, dựa gần Cà Ri Ngọt, nhắm mắt lại: "Bà chủ, tôi cũng muốn ngủ một lát."
Nhị Tâm bên cạnh vẫn luôn ngáy khò khè.
So với mèo con thì tiếng ngáy của nó có thể ví như với "động cơ chúa".
Tần Mộng vẫn luôn ngủ không sâu giấc, cô ấy cứ tưởng sẽ không ngủ được, ai ngờ chưa tới nửa phút đã mất ý thức rồi.
Cô ấy còn đang suy nghĩ, không cần phải chú ý hình tượng mọi lúc mọi nơi, không cần để ý tới dư luận, nựng mèo rồi ngắm biển hình như cũng không tồi.
Lộ Dao nhìn Tần Mộng cuộn tròn mình, cầm một tấm chăn sạch ra, tính đắp lên thêm cho Tần Mộng.
Lúc về thì thấy Tần Mộng đang từ từ biến thành một con cá hải quỳ bị những bong bóng nhiều màu sắc bao vây lại, chậm rãi bay ra khỏi cửa hàng Lông Xù.
Đỗ Thanh Mỹ đứng cạnh nhìn cũng ngây người.
Lộ Dao: "Có phải cô ấy về rồi không?"
Hệ thống: [Đúng.]
Lộ Dao thở phào, không phải chết là tốt rồi.
-
Trường trung học Lan Tâm.
Lớp năm, khối mười một.
Trần Tinh Vũ ngồi ở chỗ của mình, xoa tay thấp thỏm.
Hôm nay là ngày công bố thành tích thi giữa kỳ, cậu ta cảm thấy trạng thái thi lần này không tồi, ngủ ngon giấc, tâm trạng thả lỏng, quá trình làm bài trôi chảy, chắc là điểm sẽ vượt qua trình độ lúc trước.
Nhưng khi trước cậu ta cũng thường xuyên có cảm giác như thế, mà lần nào phát điểm ra cũng khiến lòng cậu ta lạnh giá.
Lần này cậu ta ra khỏi phòng thi, thậm chí còn không dám tìm người so đáp án, nơm nớp lo sợ chờ tới ngày ra thành tích hôm nay.
Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp mang theo nụ cười bước vào.
Trong lớp lập tức có người ồn ào: "Lão Lý cười tươi như hoa, chắc chắn là lần này lớp mình thi không tồi."
"Hạng nhất là ai?"
"Chắc chắn vẫn là Lý Minh Tinh, ai có thể vượt qua cậu ấy được?"
"Dám cá là cậu ấy cũng lọt vào Top 10 của khối."
Lão Lý chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, phất tay bảo học sinh yên tĩnh lại, mở máy chiếu lên, chiếu thẳng hình phiếu điểm lên trên bảng đen.
Mọi người xem từ trên xuống dưới theo bản năng, khi thấy cái tên xếp hạng nhất, ai cũng không khỏi sửng sốt.
Người đứng hạng nhất đúng là Lý Minh Tinh, nhưng người đứng hạng hai không còn là một trong số những người bọn họ quen thuộc.
Một bạn học nam hỏi bạn ngồi cùng bàn: "Có phải tớ nhìn nhầm rồi không, Trần Tinh Vũ hạng hai?"
"Không chỉ đứng hạng hai, mà còn là hạng mười cả khối!"
Nếp nhăn trên mặt lão Lý chen chúc nhau: "Đúng vậy. Bạn học Trần Tinh Vũ vẫn luôn rất cố gắng của lớp chúng ta, sau khi tích lũy đầy đủ tri thức thì phát huy ổn định. Trong lần thi giữa kỳ này đạt được thành tích rất khá, thầy rất vui mừng."
Trần Tinh Vũ ngồi ở chỗ của mình, đúng là giống như đang nằm mơ.