Bạch Kính túm lấy cổ tay cô ấy theo bản năng: "Cô sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm tôi. Có chuyện gì?"
Cảnh Ngọc Khê nhìn chằm chằm vào sợi dây trên cổ tay anh ta, thấy rõ cái tên đó.
Lộ Dao.
Sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ đeo tên người khác kè kè như thế cả, huống chi là một người đàn ông như Bạch Kính.
Chỉ là bọn họ đã chia tay rất nhiều năm rồi.
Hôm nay cô ấy tới đúng là có chuyện muốn nhờ anh ta giúp đỡ.
Cảnh Ngọc Khê không nghĩ nữa mà xoay người nhìn về phía anh ta: "Ừ, đúng là tôi gặp phải một số chuyện nên muốn nhờ anh giới thiệu cho tôi gặp mặt người nhà họ Cơ một chút."
Bạch Kính nhướng mày: "Cô muốn gặp Cơ Phi Mệnh ư? Cô đã gặp phải chuyện gì?"
Cảnh Ngọc Khê xoay xoay ngón tay, đè giọng xuống rất thấp: "Muốn nhờ ông ta xem thử có phải trên người tôi có thứ gì đó hay không."
Trước kia cô ấy cũng không tin mấy thứ ma quỷ này. Lúc đầu chia tay với Bạch Kính cũng có một phần là vì nguyên nhân này.
Quan niệm của hai người có sự chênh lệch quá lớn.
Nhưng trong một năm gần đây, mấy chuyện xui xẻo xảy ra trên người cô ấy thật sự quá nhiều. Luyện đàn piano bị gãy xương ngón tay nên thể hiện không tốt trong cuộc tranh tài quốc tế quan trọng. Lúc xuống cầu thang không cẩn thận bước hụt chân bị trật khớp cổ tay nên bỏ lỡ việc ghi tên vào lớp học bổ túc.
Cứ như bỗng nhiên tất cả chuyện xấu đều xảy ra trên người cô ấy vậy.
Cảnh Ngọc Khê nghĩ cách tìm một số người chuyên nghiệp, sau đó còn đi gặp bác sĩ tâm lý nữa nhưng không có hiệu quả.
Trong lúc tuyệt vọng, cô ấy nhớ rằng Bạch Kính đã từng nói mình có một người bạn có thể nhìn thấy những thứ kỳ lạ.
Trước kia muốn gặp được Cơ Phi Mệnh khó như lên trời. Dù sao thì ông ta cũng là đầy tớ của thần.
Nhưng gần đây ông ta đã rảnh rỗi đến nỗi trở thành người giao hàng ở khu phố thương mại rồi nên Bạch Kính cảm thấy chuyện này cũng không khó.
Buổi trưa Cơ Phi Mệnh rảnh rỗi nên đồng ý gặp Cảnh Ngọc Khê một lần.
Ba người hẹn nhau trong một nhà hàng cao cấp ngay kế bên bệnh viện Bạch Sơn.
Cảnh Ngọc Khê vốn định tự mình đi gặp Cơ Phi Mệnh nhưng người ta nói là mình bận đi làm, buổi trưa mới có thời gian.
Đang có chuyện cần nhờ người ta nên cô ấy chỉ đành chờ đối phương sắp xếp thời gian.
Trong giờ nghỉ trưa, ba người gặp mặt nhau trong phòng riêng của nhà hàng "Thời Xưa Cũ".
Cảnh Ngọc Khê ngồi xuống, vừa nhìn một cái đã để ý tới sợi dây màu đen trên cổ tay Cơ Phi Mệnh. Sợi dây đó xỏ qua một tấm thẻ bạc, giống cái vòng mà Bạch Kính đeo trên tay y như đúc.
Cô ấy tỉnh bơ quan sát, ngay sau đó lại phát hiện ra trên tấm thẻ bạc của Cơ Phi Mệnh cũng khắc chữ "Lộ Dao". Bỗng nhiên chuyện này trở nên mập mờ khó phân thật giả.
"Hai người..." Cảnh Ngọc Khê khó khăn tìm từ để nói: "... Vòng tay của hai người trông đẹp nhỉ? Mua cùng một cửa hàng à?"
Cơ Phi Mệnh cúi đầu nhìn sợi dây buộc trên tay rồi hơi phiền lòng: "Vội chạy ra ngoài quá quên không trả thẻ nhân viên lại cho bà chủ rồi. Cô có vấn đề gì? Làm xong tôi còn phải quay về cửa hàng sớm một chút."
Cảnh Ngọc Khê sững người một lúc: "Bà chủ gì cơ?"
Cơ Phi Mệnh dùng ngôn từ ngắn gọn và bảo thủ nhất để giải thích nơi làm việc của mình, còn tiết lộ thêm là Bạch Kính đã tiêu phí một triệu trong cửa hàng nơi ông ta làm việc để làm thẻ hội viên nữa.
Rất lâu sau Cảnh Ngọc Khê vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh: "Nói cách khác thì "Lộ Dao" là tên bà chủ của ông sao?"
Ai lại khắc tên mình lên thẻ nhân viên và thẻ hội viên chứ?
Quá bất bình thường.
Cơ Phi Mệnh gật đầu: "Ừ. Tôi vừa nhìn qua rồi, trên người cô không có thứ gì cả. Có thể là do cô áp lực quá lớn, suy nghĩ tiêu cực thôi. Cách tốt nhất là thoải mái hơn rồi tự mình thử điều chỉnh tâm trạng đi."
Cơ Phi Mệnh làm xong thì rời đi. Ông ta lo bà chủ cần dùng đến thẻ nhân viên tạm thời.
Sau bốn năm, Bạch Kính và Cảnh Ngọc Khê lại ăn cơm cùng nhau.
Cảnh Ngọc Khê ăn rất ít. Bạch Kính cho là cô ấy cẩn thận nên khuyên cô ấy ăn nhiều hơn chút. Cảnh Ngọc Khê ăn thêm hai miếng, kết quả là vừa đi ra ven đường đã ói.
Bạch Kính chống nạnh đứng ở ven đường, im lặng một hồi lâu: "Cô vẫn luôn như vậy à?"
Cảnh Ngọc Khê nôn đến khi chỉ còn lại nước chua rồi mới súc miệng đứng lên: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."
"Bác sĩ nói thế nào? Hồ sơ bệnh án của cô ở đâu, đưa cho tôi xem một chút?" Bạch Kính hỏi.
Cảnh Ngọc Khê mở hình ảnh trong điện thoại ra: "Mấy thứ này chính là hồ sơ bệnh án. Hầu hết các bác sĩ đều chẩn đoán tôi bị áp lực quá lớn. Nhưng tôi cảm thấy những chuyện xảy ra trên người tôi đã vượt quá phạm vi áp lực rồi, có vẻ càng giống mấy chuyện ma quỷ kỳ lạ hơn."
Lo âu, mất ngủ, trí nhớ kém và thay đổi cảm xúc chính là những phản ứng cuối cùng của cơ thể.