Cảnh Ngọc Khê nhìn chăm chú một lúc mới thốt lên rằng: "Dễ thương quá!"
Giây tiếp theo, bà chủ nhẹ nhàng vươn ngón trỏ, cẩn thận nâng chú cá ngựa lùn kia lên.
Một màn này đã khiến Cảnh Ngọc Khê sửng sốt, con cá ngựa kia chỉ to bằng móng tay của bà chủ.
Nhỏ quá, hèn gì nó được gọi là cá ngựa lùn.
Lộ Dao: "Cá ngựa sau khi ra đời sẽ chọn một nhánh san hô để sống ở đó, dần dần biến đổi màu da của mình và có thể sẽ không bao giờ rời khỏi chỗ đó."
Cảnh Ngọc Khê chớp mắt, rơi vào trầm tư.
Lộ Dao: "Cá ở biển sâu có phải đều rất đẹp không? Hoa văn độc đáo, màu sắc rực rỡ, tất cả đều vì trốn tránh kẻ thù, đều phải tiến hóa để sinh tồn."
Loài cá không được thông minh như động vật biển, sẽ không có hàm răng sắc nhọn hay kỹ năng săn mồi nhưng vì sống sót, chúng phải liên tục phát triển các kỹ thuật ngụy trang hoặc sống cộng sinh với các loài khác, kể cả có phải thoái hóa các bộ phận trên cơ thể, sống dưới đáy biển sâu.
"Thế giới dưới đáy biển giống như cuộc sống của chúng ta vậy, bất thường và đầy rẫy những nguy hiểm. Nhưng tại sao những con cá này lại ung dung tự tại như vậy?" Lộ Dao cúi xuống, gãi đầu Băng Dính Ngốc: "Có thể là do chúng quá ngu ngốc, không giống như con người, không ăn vạ quá khứ và cũng chẳng lo nghĩ về tương lai."
Cảnh Ngọc Khê như bị nói trúng tim đen, cô ấy bỗng nhớ tới một chuyện đã xảy ra trước khi rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Khoảng một năm trước là thời điểm cô ấy đang chuẩn bị cho một cuộc thi quốc tế, buổi hòa nhạc mà cô ấy tham dự cùng với bạn bè lại trùng hợp là một buổi biểu diễn của một thiên tài âm nhạc.
Người đó chỉ mới mười bảy tuổi đã có thể biểu diễn các tác phẩm của Liszt đầy điêu luyện, thể hiện cảm xúc và kỹ năng đáng kinh ngạc.
Sau khi về nhà, cô ấy thỉnh thoảng sẽ nhớ lại giai điệu mà người đó đã chơi.
Để xua tan những cảm xúc khó hiểu này, cô ấy đã tăng số lượng bài tập để bản thân không còn thời gian suy nghĩ về chuyện đó, dần dần cô ấy lâm vào tình trạng mất ngủ, chán ăn và xui xẻo.
Cảnh Ngọc Khê che mặt, không nhịn được cười.
Thì ra cô ấy lại vì chuyện đơn giản như vậy mà thiếu chút nữa đã bức chết chính mình.
Lộ Dao nhận lấy Băng Dính Ngốc từ trong tay cô ấy, bỏ từng con mèo vào vali hàng không, sẵn tiện nói: "Ban đêm mấy con mèo hay hoảng sợ nên tôi phải đưa chúng ra ngoài. Còn cô thì sao?"
Cảnh Ngọc Khê tiến lên, nói: "Bà chủ, tôi muốn làm một tấm thẻ thành viên của cửa hàng Lông Xù."
Mặc dù cô ấy đã biết rõ vấn đề của mình là gì nhưng thế giới này rất khó để bỏ qua.
Mèo thì đáng yêu mềm mại, cá lại cố gắng từng ngày.
Thật đáng tiếc nếu chỉ có thể gặp nhau một lần.
Thời điểm Bạch Kính mơ màng tỉnh lại, Cảnh Ngọc Khê và Lộ Dao đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau, hẹn năm ngày sau đến nhận thẻ.
Cô ấy sắp được nhận một chiếc vòng tay khắc tên của bà chủ.
Nhìn hai người rời đi, Lộ Dao trở về cửa hàng xách vali hàng không.
[Đón tiếp thành công một trăm vị khách, nhiệm vụ hoàn thành! Được tặng hai chục nghìn điểm giá trị nhân khí, kỹ năng cấp A thần giao cách cảm (phiên bản muông thú)!]
[Cửa hàng Lông Xù của Lộ Dao nhân khí tăng vọt, được thăng cấp thành cửa hàng hai sao và nhận mười nghìn điểm giá trị nhân khí. Bà chủ hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ!]
[Cô có nhiệm vụ mới! Cửa hàng Lông Xù hãy giúp một trăm vị khách rời khỏi biển rác, phần thưởng là một trăm nghìn điểm giá trị nhân khí và cửa hàng được một lần nâng cấp miễn phí!]
Bất tri bất giác, cửa hàng Lông Xù đã tiếp đãi một trăm vị khách, nhiệm vụ tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn.
Việc giúp những người đó rời khỏi biển rác đã chứng tỏ bọn họ quả nhiên không thể ở lại đó mãi được.
Còn chuyện nhiệm vụ thì để ngày mai rồi tính.
Bây giờ cô chỉ hứng thú với kỹ năng thần giao cách cảm phiên bản muông thú vừa nhận được thôi.
Trong kho có một tấm thẻ kỹ năng màu đen miêu tả kỹ năng trên đó.
[Thẻ kỹ năng cấp A: Thần giao cách cảm (phiên bản muông thú), trong thế giới có Tinh Môn, nếu chạm vào động vật sẽ nghe được tiếng lòng của nó.
Lộ Dao vừa đọc xong, tấm thẻ liền phát sáng tan biến trên đầu ngón tay.
Hệ thống: Chúc mừng bà chủ đã nhận được kỹ năng cấp A thần giao cách cảm (phiên bản muông thú).
Lộ Dao lập tức muốn tìm bọn mèo thí nghiệm một chút, có thể biết chúng đang nghĩ gì trong đầu thật thú vị.
Nhưng bây giờ biển rác đã tối đen như mực, những con mèo trong vali hàng không bắt đầu cảm giác bất an kêu meo meo.
Lộ Dao đành phải ôm chúng đến tiệm nail.
Lúc này cửa hàng đồ ăn nhanh sắp bán đồ ăn đêm.