Những buổi họp gia đình kiểu này, trước đây Cảnh Ngọc Khê quá bận rộn nên không thể tham gia được.
Vào lần sinh nhật năm nay của em trai họ, đúng lúc cô ấy đang ở thành phố Dao Quang, không tham dự thì không được nên mới tới một chuyến.
Lúc tới mới biết được, chuyện tình trạng không tốt của cô ấy đã trở thành đề tài trong các cuộc trò chuyện của người thân.
Ai nhìn thấy cô ấy cũng phải làm bộ trêu chọc mấy câu.
Lúc nào cũng có người nhắc đi nhắc lại về tính cách không nhẫn nại của Cảnh Ngọc Khê, nhưng trở mặt không phải là phong cách của cô ấy. Vừa vặn trong sảnh tiệc có một cây đàn dương cầm nên cô ấy tấu một khúc.
Sau lần đến cửa hàng Lông Xù, vấn đề khiến cô ấy bận tâm đã được giải quyết.
Trong khoảng thời gian của thành phố Dao Quang, cô ấy vẫn thường xuyên tới cửa tiệm để chơi đùa với mèo.
Không chỉ để thư giãn, khi đứng ở dưới đáy biển nhìn lên trên, tâm hồn trở nên an tĩnh, tư duy dần trở nên rõ ràng, nguồn cảm hứng có thể đạt đến vô cùng.
Phương Như không để ý đến các ánh mắt săm soi từ bốn phía, kéo Cảnh Ngọc Khê đi vào một góc: “Nhìn có vẻ cháu đã hoàn toàn bình phục rồi.”
Bây giờ, Cảnh Ngọc Khê đã cởi mở hơn, nên tỏ ra khá bình tĩnh trước câu nói này: “Vâng, đều là do cháu tự chui vào đầu vào rọ.”
Gương mặt Phương Như hiện lên vẻ kinh ngạc, lúc này mới thật sự cảm thấy Cảnh Ngọc Khê đã thay da đổi thịt.
“Cháu tìm bác sĩ nào vậy? Trở về chưa được một tháng đã khỏi hẳn rồi.”
Cảnh Ngọc Khê chớp chớp mắt, có vẻ như Phương Như có việc gì đó.
Bình thường, dưới tình huống này, chỉ cần giới thiệu một câu rồi cho phương thức liên lạc là được.
Nhưng cô ấy không điều trị ở bệnh viện, có thể giới thiệu khách hàng mới hay không thì phải hỏi bà chủ trước.
Nghĩ đến việc mình cũng được Bạch Kính giới thiệu, Cảnh Ngọc Khê không từ chối thẳng, cô ấy nói: “Mợ, mợ cứ nói thẳng đi.”
Phương Như ghé sát vai tai Cảnh Ngọc Khê, nói nhỏ: “Chuyện là như thế này…”
…
Sau khi cửa hàng Lông Xù phục vụ món cơm lươn và takoyaki thì tiến độ thực hiện nhiệm vụ đã nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ trong nửa ngày đã có mười mấy vị khách rời khỏi biển rác.
Lộ Dao nhìn ghi chép sau nhiệm vụ, chỉ còn thiếu ba vị khách nữa là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Cô đã vẽ xong bản nâng cấp cho cửa hàng, cơ hội vắt kiệt hệ thống không còn nhiều nữa, lần này cô phải làm thật lớn, chờ nhiệm vụ được hoàn thành là sẽ tiến hành nâng cấp ngay.
Nhưng đã đến giờ lặn biển, cô phải ra ngoài nhặt rác.
Lộ Dao ra khỏi phòng bếp, hôm nay khách hàng nhiều hơn bình thường, sảnh lớn kít mít không còn chỗ ngồi.
Ngày thường người tới nựng mèo cũng nhiều, nhưng hoàn toàn không hề đông như vậy, chen chúc vào nhau cứ như bầy cá mòi.
“Có chuyện gì vậy?” Lộ Dao tìm được Thanh Mỹ, cô hỏi.
Thanh Mỹ đang xem trò vui, nghe thấy tiếng cô thì quay đầu lại, chỉ ra bên ngoài: “Bà chủ, bên ngoài có cá mập, mọi người không dám đi ra ngoài nên trốn ở trong tiệm.”
Lộ Dao nhìn ra ngoài, đúng là có cá mập thật.
Nhưng trên đầu con cá mập to kia có một vết sẹo hình chữ thập rất lớn, là cá tự kỷ.
“Đó là người mà, có gì mà phải sợ?”
Thanh Mỹ giải thích: “Lúc nãy có một con sứa, nó đánh nhau với con sứa, có người đi ngang qua bị cắn.”
Lộ Dao: “Ha ha…”
*
Chiến đấu với cá mập là một con sứa gai biển màu tím, đang kéo những chiếc xúc tu dài như chiếc váy ren của mình, dũng mãnh chiến đấu với con cá mập lớn.
Cái dù che bên ngoài đẹp đẽ của nó có một vết sẹo chữ thập màu đỏ nổi bật trên các dải màu tím, xem ra đây cũng là con người.
Nói không chừng họ là người quen, nhận ra nhau nên mới chiến đấu ác liệt trên biển.
Lộ Dao nằm trên màng vách tường quan sát một lúc, con sứa nhỏ có đường kính chưa đến ba mươi centimet lại chiến đấu qua lại với con cá mập lớn nặng vài tấn, thật kỳ diệu.
Gai của sứa biển có độc, vết chích rất đau.
Con cá mập trắng lớn có vẻ mặt âm u cùng hàm răng sắc nhọn đáng sợ. Đáng tiếc không có dáng người cao to, hoàn toàn trông giống như một đống cát lớn, trên trán có một chấm đỏ do bị sứa cắn để lại.
Sau những giây phút hoảng sợ ban đầu, khách hàng trong cửa hàng vừa ngồi xem trò vui vừa cưng nựng lũ mèo, không ai có ý định can ngăn.
Lộ Dao đi đến cửa, mang chân vịt, tránh chỗ đang đánh nhau của cá mập và sứa, lưng cõng máy móc bơi về phía núi rác.