Một số hộp lớn đựng dụng cụ nhà bếp, bát đĩa và một số vật dụng linh tinh chưa sử dụng chỉ mới dùng thử, đều được xử lý đóng thành blind box giá rẻ rồi gửi đến cửa hàng Blind Box.
Ngược lại mấy món đồ cũ Lộ Dao lựa đi lựa lại rồi vẫn đem tất cả để vào phòng của cô ở tiệm nail.
Cuối cùng, chỉ còn lại cây đàn piano, đặt nó ở cửa hàng nào cũng chiếm diện tích.
Lộ Dao lau nó cẩn thận, lại tiêu phí một nghìn điểm giá trị nhân khí để hệ thống điều chỉnh âm thanh.
Đàn piano rất đẹp, đặt ở dưới mái hiên, thân đàn đen tuyền, phím đen trắng đan xen. Ngón tay Lộ Dao tùy ý bấm vài nốt nhạc, sắc mặt nhất thời giật mình.
Cô đứng thẳng người dậy, nhìn xuống phím đàn, ấn từng phím một, những nốt nhạc hỗn độn dần dần tạo thành một giai điệu nho nhỏ kỳ lạ.
Lộ Dao: “Chẳng lẽ trước khi xảy ra chuyện, tôi còn biết chơi đàn piano?”
Hệ thống âm thầm thở ra một hơi:【Ừm... rất có thể.】
Lộ Dao còn muốn nói gì đó thì một chiếc Maybach lái từ đường chính rẽ sang đường phụ, lái thẳng vào khu phố thương mại.
Theo sau là một chiếc Cadillac, một chiếc xe chở hàng cỡ trung màu trắng.
Lái một chiếc Cadillac là Cơ Phi Mệnh thích xe, chiếc xe tải giao hàng phía sau hẳn là đi cùng ông ta.
Người lái chiếc Maybach phía trước cũng là người quen. Cảnh Ngọc Khê xuống xe trước, liếc mắt liền chú ý tới chiếc đàn piano bên cạnh Lộ Dao: “Chủ quán, cô định mở một cửa hàng bán nhạc cụ sao?"
Lộ Dao buồn cười lắc đầu: “Chỉ là đồ cũ trong nhà tôi, đang không biết nên để ở đâu.”
Cảnh Ngọc Khê nhìn xung quanh cây đàn piano, lại thử kiểm tra âm thanh một lần nữa: “Đàn piano này không tệ, nếu cô không muốn giữ, tôi có thể nhờ người mua lại nó. Giá cả tuyệt đối hợp lý.”
Lộ Dao dùng ngón tay mân mê mép bìa đàn, không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: “Bỏ đi, tôi cũng cảm thấy cây đàn này không tệ, vậy thì giữ lại đi.”
Cảnh Ngọc Khê nhìn ánh mắt chủ quán nhìn cây đàn piano thì biết có câu chuyện đằng sau. Nhưng đáng tiếc hôm nay cô ấy có việc khác phải làm, không thể nói chuyện xưa một chút với chủ quán.
Trước khi nói chuyện, cô ấy phải đến cửa hàng Lông Xù để nạp năng lượng.
Đã vài ngày không gặp Băng Dính Ngốc, cô ấy nhớ muốn chết.
“Hôm nay cô tới thật không khéo, cửa hàng Lông Xù đang đóng cửa để cải tạo.” Giọng nói của Lộ Dao vào giờ phút này vô cùng vô tình.
Cảnh Ngọc Khê gãi đầu: “... Vậy chúng ta nói chuyện trước đi.”
“Chủ quán, hàng chúng ta đặt đã tới rồi.” Cơ Phi Mệnh lập tức nhân cơ hội chen vào.
Lộ Dao quay đầu liếc nhìn chiếc xe nhỏ màu trắng chất đầy lông xù mới: “Gửi đến cửa hàng Blind Box, để hổ con dạy nó trước.”
Dỡ tấm bạt che kín khung xe xuống. Mơ hồ có một giọng nói nhàn nhạt trong trẻo dễ nghe, Cảnh Ngọc Khê tò mò: “Đó là cái gì vậy?”
“Nhân viên mới của cửa hàng Lông Xù.” Lộ Dao giải thích: “Không phải cô đang có chuyện muốn nói sao?”
“À đúng rồi, suýt nữa quên mất.” Cảnh Ngọc Khê vỗ vỗ đầu, vội vàng thu hồi suy nghĩ.
-
Biển rác.
Người chết đuối tỉnh dậy, theo thói quen bơi đến cửa hàng Lông Xù.
Chỗ đó đã trở thành một nơi cố định để họ thư giãn.
Nhìn thấy tấm biển “đóng cửa để cải tạo” trên cửa, một bầy cá tự kỷ sững sờ.
“Cửa hàng này còn có thể cải tạo sao? Đang cải tạo ở chỗ nào? Căn bản không có người.”
“Chẳng lẽ cửa đóng rồi? Không, không có Nhị Tâm thì tôi sống thế nào?”
“Có phải làm ăn thua lỗ nên không mở cửa được nữa?”
Một con cá lật bụng tại chỗ, phun bọt khí kêu gào: “Không có cửa hàng Lông Xù, Cà Ri Ngọt, Băng Dính Ngốc, Ăn Vạ, hạnh phúc của tôi... Tất cả đều biến mất...”
Con cá đuối nhỏ từ phía sau đàn cá chen vào, lớn tiếng nói: “Chủ quán nói đóng cửa một ngày để cải tạo mở rộng, ở đâu mà biến mất? Đừng có tung tin đồn nhảm.”
Con cá nhỏ giọng nói: “Nhưng trong cửa hàng không có người, làm gì có chỗ nào có dấu vết trang hoàng lắp đặt lại...”
Con cá đuối nhỏ quay đầu nhìn lại, trong cửa hàng xác thực rất yên tĩnh.
Bầy cá tự kỷ hoàn toàn tự kỷ, một con cá, hai con cá, ba con cá, tất cả đều bắt đầu lật bụng...
Con cá đuối nhỏ: “...”
Vùng biển này bắt đầu tỏa ra một bầu không khí đáng ngại, giữa những con cá hếch bụng tự bế mình lại, cá mập trắng lớn và sứa gai biển tím lại bắt đầu “hoạt động giao lưu hữu nghị buổi sáng”.