Lộ Dao cố hết sức mà bơi: “Cô không muốn rời khỏi đây sao?”
Cửu Hoa khẽ quăng vòi: “Vẫn chưa chơi đã, ở đây quá thú vị.”
Lộ Dao bơi đến mệt, không theo kịp tốc độ của cá nhà táng, lớn tiếng nói: “Tôi muốn vào bờ, cô biết hướng nào không?”
Cửu Hoa chợt ngồi xếp bằng biến thành dáng vẻ của con người, ánh mắt hơi kinh ngạc, chỉ về trước: “Bên đó chính là bờ biển, chưa tới một trăm mét.”
Lộ Dao bối rối: “Bên nào?”
Cửu Hoa chống lên đầu cá, lảo đảo đứng dậy, từ trong túi áo móc ra một cây bút: “Thì ra cô không nhìn thấy. Không sao, tôi mở đường cho cô.”
Lộ Dao bị bầy cá bỏ lại phía sau, xa xa trông thấy Cửu Hoa giơ bút lên phất về đằng trước.
Bỗng chốc, Lộ Dao cảm thấy cây bút hóa thành một cây dao bạc nhỏ đỉnh dao bén nhọn, Cửu Hoa giơ dao lên, rạch mở nền trời.
Màn chắn bầu trời trong suốt phát ra tiếng “lạch cạch” chói tai, khe hở như khúc cây từ chỗ dao rạch dần lan ra, màn chắn màu xám nhạt theo đó vỡ nát, tia sáng màu vàng len vào khe hở chiếu rọi, dịu hòa ấm áp.
Bầu trời xé ra một cái lỗ, làn gió sớm mai trong lành phả vào mặt, như lời chào đầu tiên thế giới này dành cho cô.
Lộ Dao chống mắt trông về nơi xa, đường bờ biển gần trong gang tấc.
Bầy cá nhà táng bơi thẳng về phía trước, băng qua biên giới màn chắn xám nhạt, Cửu Hoa lại bị một màn chắn vô hình ngăn lại, “bốp” một cái rơi xuống mặt nước.
Lộ Dao lặn vào biển, bơi rất xa, tìm kiếm Cửu Hoa bị rơi xuống ở khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy một con sao biển béo ú lộp bộp nằm sấp trên nóc phòng san hô.
Cô gỡ sao biển nhỏ xuống mang về cửa hàng.
Cửu Hoa ăn hết một bát mì hải sản lớn, đầy máu sống lại: “Mì hải sản quá đỉnh, buổi trưa tôi cũng muốn ăn.”
Lộ Dao giới thiệu với Thanh Mỹ: “Đây chính là Cửu Hoa.”
Thanh Mỹ đã đoán ra, thẹn thùng gật đầu với Cửu hoa: “Tôi tên Đỗ Thanh Mỹ, là nhân viên tạm thời của cửa hàng Lông Xù.”
Cô ấy một khắc cũng chờ không nổi, sau khi hàn huyên đơn giản thì vào thẳng vấn đề chính.
Không ngờ cô ấy vừa nói hai câu, Cửu Hoa đã gật đầu nói: “Tôi biết cô, tôi đã thấy ảnh của cô trên bảng tin. Mới đầu không chắc lắm, chủ yếu là trạng thái ở đây của cô hơi khác với trên ảnh.”
Thanh Mỹ đơ người: “Cô nói tôi xuất hiện trên bảng tin?”
Cửu Hoa gật đầu: “Cô không nhớ được mình đến đây thế nào à? Theo những gì tôi biết, người đến đây sau khi quay về sẽ quên mất những gì đã trải qua dưới biển. Không ngờ cũng sẽ có người không nhớ chuyện xảy ra trước khi đến đây.”
Thanh Mỹ ngạc nhiên: “Sau khi quay về sẽ quên mất chuyện ở nơi này?”
Cửu Hoa sờ cằm, lưỡng lự gật đầu: “Theo lý thuyết mà nói thì là vậy. Lần đầu tôi đến đây, quay về thì quên. Có một hôm leo lên nóc nhà “hóng gió”, nhìn thấy chim sẻ thoáng qua, trong đầu lóe lên dáng vẻ của bé chim mập, dần dần nhớ ra nơi này. Sau này đến siêu thị bổ sung đồ dùng sinh hoạt, gặp Ảnh hậu che che giấu giấu đi dạo siêu thị với người chồng giấm tinh của cô ấy, hóa ra họ ở thành phố Dạ Quang. Tôi thật sự tò mò, tiến lên bắt chuyện, họ không có bất kỳ ấn tượng gì với chuyện dưới biển.”
Lần bắt chuyện ấy, gần như dùng hết dũng khí một năm của cô ấy.
Cửu Hoa trấn định quay về nơi ở, khoảnh khắc đóng cửa nhà lại, “chế độ phòng thủ ba chiều” bỗng được giải trừ, rất lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Ngày hôm sau thức dậy thì biến thành sao biển lại rồi.
Có điều hôm nay hai lần thử nghiệm, cô ấy đã nắm chắc được kỹ xảo tự do ra vào vùng biển này.
Thanh Mỹ thở ra một hơi, hóa ra Ảnh hậu quên mất rồi chứ không phải vì không muốn giúp cô ấy, biết được điều này trong lòng không còn nặng nề thế nữa.
Cô ấy vô thức nhìn về Cửu Hoa: “Tôi nghe bà chủ nói, cô từng đến đây rất nhiều lần. Giờ quay về vẫn sẽ quên chuyện ở đây sao?”
Cửu Hoa lắc đầu: “Có trì trệ, nhưng sẽ nhớ lại rất nhanh.”
Trong mắt Thanh Mỹ tràn ra sự vui mừng, thò người qua nắm tay Cửu Hoa: “Tôi có chuyện muốn nhờ cô. Có thể khá phiền phức, nhưng ở đây trừ cô ra không có ai có thể giúp được tôi.”
Cảm giác được người ta cần đến rất tuyệt, Cửu Hoa cũng có thể đoán được chuyện Thanh Mỹ muốn nhờ vả.
Nhưng cô ấy đã tiêu hết dũng khí một năm rồi, thật sự không còn sức để ra cửa một chuyến nữa.
Cô ấy nói cho Lộ Dao mình mắc chứng rối loạn lo âu xã hội, không phải nói dối.
Chỉ là trong biển rất thoải mái tự tại, hình như so với con người, cô ấy thích cảm giác làm sao biển hơn.