Trong phòng san hô, năm con chó con vây quanh Lộ Dao, đôi mắt ướt át chan chứa sự ngưỡng mộ, cái đuôi nhỏ vui sướng vùng vẫy trái phải, bò lên bò xuống trên đùi cô.
Trong tay cô còn ôm một con, bốn cái móng vuốt nhỏ hồng hào mềm mại, làm cho một thân lông nhung càng thêm trắng sáng.
Chó và mèo không quá giống nhau, niềm yêu thích của chúng nó đối với con người quả thực không hề che giấu chút nào: cái đuôi lắc điên cuồng, đôi mắt sáng lên, ô ô ử ử cọ lên, được xoa liền lăn vòng.
Ở bên cạnh chúng nó rất dễ dàng cảm thấy vui vẻ.
Trên đường trở về, Lộ Dao tiêu một ít giá trị nhân khí, để hệ thống kiểm tra sức khoẻ và tẩy giun cho mấy chú chó con trước.
Tạm thời chúng nó đang được cách ly trong phòng san hô, chưa được gặp gỡ những chú heo trong cửa hàng.
Lộ Dao định qua mấy ngày nữa, chờ cho mấy chú chó con quen với nơi này rồi sẽ giới thiệu cho chúng nó làm quen với nhau, hy vọng có thể ở chung hòa bình.
Mấy chú chó con ngoại trừ kích cỡ cơ thể khác nhau, còn lại gần như giống nhau.
Không giống như những chú heo có màu sắc và hoa văn, đặc điểm riêng biệt, cho nên vòng cổ của chúng nó có màu sắc khác nhau, dùng để phân chia.
Lộ Dao cũng đặt tên, xếp dần lên theo kích cỡ cơ thể, tên từ Nhất Hoàn, Nhị Hoàn, Tam Hoàn... theo thứ tự dần đến Lục Hoàn.
Hệ thống: [... Chậc, thế này cũng quá qua loa rồi.]
Lộ Dao nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cậu không hiểu. Chúng nó đã đủ đáng yêu rồi, không cần phải có thêm điểm cộng là tên nữa.”
Hệ thống: [Cô chỉ biết bắt nạt chó con không biết nói.]
Lộ Dao bế anh cả đeo vòng cổ màu đỏ lên, vừa kêu tên, vừa phóng ra tâm linh cảm ứng: "Nhất Hoàn, Nhất Hoàn, Nhất Hoàn, có thích cái tên này không?”
“Ư ~” Cái đuôi nhỏ Nhất Hoàn của phe phẩy, nghiêng đầu nhìn cô.
“Nhất Hoàn. Nhất Hoàn. Nhất Hoàn.”
Một lát sau, giọng nói non nớt của thiếu niên truyền vào tai Lộ Dao: “Nhất Hoàn... Là cái gì?”
“Em chính là Nhất Hoàn đó, chó con ngốc.” Lộ Dao chọc chọc lên chóp mũi nó, có hơi ươn ướt: “Nhất Hoàn.”
Trong đầu Nhất Hoàn trống rỗng, do dự thật lâu, vẫn không rõ “Nhất Hoàn” là tên của mình, nhưng nó lại nghiêng đầu cúi người, cọ cọ lên ngón tay Lộ Dao: "Ồ, rất thích.”
Khuôn mặt Lộ Dao hiện lên vẻ đắc ý: “Nó nói thích.”
Hệ thống: [Liệu có khả năng nó thích cô chứ không phải cái tên này hay không.]
Lộ Dao lập tức càng thêm đắc ý, xoa xoa đôi tai mềm mại của Nhất Hoàn: “Hiểu chuyện quá đi, cơm tối cho thêm thịt.”
Hệ thống:[... Đáng giận!]
Có khách đi theo đường hầm biển sâu đến đây, Lộ Dao nghe thấy một giọng nữ nói: “Phòng san hô bên này yên lặng quá, chơi ở phòng bạch tuộc vẫn vui hơn.”
Sau đó là giọng nói của một người thanh niên: “Bên này lại có hơi vắng, có thêm mấy con mèo nữa sẽ tốt hơn nhiều.”
Mấy chú chó con nghe thấy tiếng người, nhảy nhót chạy lên, lăn trên mặt đất như cuộn len sợi, còn phát ra tiếng kêu ư ử với âm mũi.
“Ấy, sao tớ lại nghe thấy tiếng kêu của chó con đâu đây nhỉ?”
“Tớ cũng nghe thấy, có đúng là chó con không?”
“Gâu gâu ~ ”
“Ngao ô ~ ngao ô ~”
Khách đi vào thấy mấy cục tuyết dưới đất, đôi mắt trợn to.
Nữ sinh nhanh chóng bước lên, ôm một con chó con vào trong lòng ngực: "Đây... Đây là chó Hoàn Hoàn của Bát Tinh Thành sao?”
Lộ Dao gật đầu: "Là nhân viên mới tới của cửa hàng Lông Xù chúng tôi đó. Nào, chào hỏi anh chị đi.”
“Gâu ~”
“Gâu ~”
“Ngao ô ~”
Được chó Hoàn Hoàn con giống như những quả cầu tuyết vây quanh trong nháy mắt, trái tim của hai vị khách đã sắp tan chảy đến nơi rồi.
Người thanh niên dứt khoát ngồi xuống, mấy chú chó con không sợ người lạ chút nào, phe phẩy cái đuôi bò lên trên người anh ta: "Má ơi, sao lại nhỏ đến mức này?”
“Khi còn nhỏ thấy ở trên TV giới thiệu chó Hoàn Hoàn của Bát Tinh Thành, thích quá trời, vẫn luôn xin mẹ mua cho tôi một con.” Nữ sinh ngồi quỳ trên mặt đất, Tam Hoàn được xoa đến mức ưỡn cả bụng ra: "Sau đó có người hàng xóm lén nuôi vịt sữa, không chăm tốt làm cho vịt chết, khi đi vứt rác thì bị phát hiện, phạt năm nghìn, còn bị báo chí đưa tin. Mẹ tôi nói hoàn cảnh của thành phố Dạ Quang không tốt, không nuôi được vịt sữa, cũng không nuôi được chó Hoàn Hoàn. Khi còn nhỏ tôi không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy sợ hãi, cho rằng nuôi những động vật nhỏ sẽ bị bắt đi, không dám nhắc lại thêm lần nào nữa.”
Sau đó nữ sinh cũng hiểu ra, thành phố Dạ Quang đến cả cây cối cũng không có, đúng thật là không hợp cho động vật sinh sống.
Cô không ngờ sau khi trưởng thành, sẽ sờ được chó Hoàn Hoàn hàng thật giá thật dưới tình huống thế này.
“Chủ quán, cô đã từng đến Bát Tinh Thành rồi sao?” Nữ sinh hỏi.
Lộ Dao lắc đầu, nói qua quá trình “dụ dỗ” chó con một cách giản lược.
Nữ sinh cảm thấy ngoài sức tưởng tượng: “Vận may của cô không tệ đâu, bọn họ thế mà cũng thật sự đưa chó cho cô.”
Người thanh niên trêu đùa: “Có khi người ta quen biết chủ quán thì sao, cũng có thể là khách hàng mà.”
Nữ sinh nghĩ một lát, đúng là có khả năng này.
Tin tức cửa hàng Lông Xù có nhân viên mới rất nhanh đã truyền đến tai các khách hàng, nghe nói là chó Hoàn Hoàn, lập tức nổ tung.
Phòng san hô vốn dĩ luôn quạnh quẽ nhộn nhịp hẳn lên trong nháy mắt, các khách hàng đều xếp hàng chờ sờ chó con.
Lộ Dao nghe nói, có rất nhiều khách hàng khi còn nhỏ đều muốn có được một con chó Hoàn Hoàn.
Có khách hàng có quê ở Bát Tinh Thành, sau khi trưởng thành ra ngoài đi học, sau khi thành niên thì ở lại thành phố Dạ Quang làm việc, nhìn thấy chó Hoàn Hoàn lập tức dâng lên cảm giác thân thiết, cứ như thể đã quay về nhà.