Nhóm hộ vệ hải cẩu nhìn thấy nữ thần khóc, các hộ vệ hải cẩu tập trung về phía giữa giường dùng đôi mắt to tròn nhìn Lộ Dao một cách lên án.
Lộ Dao ngẩn ra: "... Sao vậy?"
Nếu không phải tình huống không đúng, thật muốn mang theo một bé hải cẩu nhỏ nhỏ tròn tròn còn có thể tức giận quay về cửa hàng Lông Xù.
Thúy Hoàng Tinh ngừng khóc, gập đuôi đặt lại trên giường, ngồi thẳng người nhìn Lộ Dao: "Ta biết mục đích cô đến đây, nhưng tiếc là ta chưa từng thấy xương cốt đó, cũng không biết nó còn ở vùng biển này không."
Lộ Dao sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Ngài có thể nhìn thấy quá khứ sao?"
Thúy Hoàng Tinh lao đến ôm lấy một con hải cẩu gần đó vào trong lòng, thản nhiên nói: "Nhân loại là con ta, cũng là dân của ta. Nếu không thể vì điều này mà dẫn đường sao có thể tự xưng là thần?"
Lộ Dao: "Vậy ngài cũng nhìn thấy tương lai của tôi?"
Thúy Hoàng Tinh: "Sao thế, cô muốn do thám tương lai?"
Lộ Dao lắc đầu: "Tôi cũng từng gặp qua một người cá ở thế giới khác, cô ấy từng dự đoán tương lai cho tôi, nhưng kết quả hình như rất không lý tưởng. Chuyện tương lai không cần vội, tôi muốn biết chuyện nửa năm trước, rốt cuộc tôi đã đồng ý nguyện vọng gì?"
Ánh mắt Thúy Hoàng Tinh sâu thẳm, vuốt ve con hải cẩu béo trong ngực từng chút từng chút.
Bạn đồng nghiệp bên cạnh con báo tròn kia ghen tỵ, đôi mắt ướt át, khuôn mặt hạnh phúc, vừa dễ thương vừa xấu xa.
Lộ Dao buông thõng tay bên hông, chậm rãi nắm chặt.
Cái đồ dễ thương, phạm quy rồi.
Không thể nín cười được nữa rồi.
Ngay khi Lộ Dao nghĩ rằng nữ thần sẽ không trả lời, Thúy Hoàng Tinh lặng lẽ nói: "Đó là một nguyện vọng sẽ không bao giờ được đáp lại. Xác suất gần như bằng không, nó được nghe thấy. Ta không thể nói cho cô biết nội dung của nguyện vọng, nó đã bị nguyền rủa độc ác vô cùng. Được đáp ứng chỉ là bước đầu tiên, thực hiện nó là bước thứ hai và tìm thấy nó mới tính là kết thúc.”
Lộ Dao cúi đầu suy nghĩ, chẳng lẽ ngay cả thần cũng không thể can thiệp vào nguyện vọng của cô?
Trước đây, cô luôn cho rằng mình bị mất một phần trí nhớ do tai nạn nên không nhớ được nội dung nguyện vọng của mình.
Nhưng những lời của Nữ thần biển sâu, dường như đang nói với cô rằng nguyện vọng được ẩn giấu, cũng là một trong những điều kiện để được thực hiện nguyện vọng.
Hoặc là quan hệ nhân quả vì bảo vệ nguyện vọng, cô mới mất trí nhớ.
Dường như Thúy Hoàng Tinh không muốn nói chuyện với Lộ Dao nữa, cũng không có ý định giữ cô lại, phất tay gọi người, hộ vệ hải cẩu ngay lập tức xếp thành hàng.
"Ở đây không có đoạn xương cô đang tìm, đội hộ vệ hải cẩu sẽ đưa cô lên."
Lộ Dao lấy lại tinh thần: "Ngài không đi lên cùng tôi sao?"
Vẻ mặt Thúy Hoàng Tinh kinh ngạc: "Tại sao ta phải đi lên cùng cô?"
Lộ Dao: "Thật ra là tôi bị người ta mang đến, nguyện vọng ban đầu không phải là tìm xương. Ngài đã có thể thấy quá khứ, chắc cũng thấy được tình hình phía trên. Dưới đáy biển chất đống rác rưởi, hải lưu bị ô nhiễm, lập tức sẽ tràn ra chảy về phía thế giới nhân loại. Thợ lặn biển và sinh vật biển sâu đang tìm mẹ."
Thúy Hoàng Tinh: "Nước mắt của ta ẩn chứa thần lực, có thể thanh tẩy tất cả những vật không sạch sẽ. Hiện tại ngọc trai chất đống ở đáy rãnh biển sâu, có vài đứa nhóc thích ngậm lấy bơi lên trên. Nếu như cô thích thay đổi rãnh biển thì có thể mang một ít trở về."
Lộ Dao nghĩ đến con cá lần đầu tiên bắt được trong cống, thịt tươi, không có tạp chất trong cơ thể.
Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là cá nhỏ được ngậm nước mắt thần bơi lên trên.
Trong lòng cô cảm động: "Không phải không rời đi mà là không thể rời đi. Bởi vì kẻ sát thần?"
Thúy Hoàng Tinh cúi đầu: "Thật buồn cười nhỉ? Chẳng bao lâu sau, thần thánh cũng sẽ là đối tượng bị tùy ý tàn sát."
Hẳn là Nữ thần biển sâu không sợ chết, Lộ Dao cau mày, không biết là có phải nghĩ nhiều không: "Nếu như thần chết, thế giới sẽ như thế nào?"