Lộ Dao ngước mắt nhìn lên, thấy mặt của chú hải cẩu nhỏ này đầy vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Cô bèn thả lỏng tay đang ôm chú ta xuống rồi quay sang bên kia ôm lấy một con nhỏ hơn nhưng lại tròn hơn.
"Mẹ không cần chúng ta nữa..."
"Phải tới nhà con người... Làm thuê..."
"Hải cẩu không muốn đi làm thuê đâu..."
Hải cẩu voi phương Nam nằm trên mặt đất, cả tập thể tròn vo dính sát vào nhau, cùng rủ nhau rơi vào tự kỷ.
Lộ Dao bị chuyện này làm gián đoạn suy nghĩ nên cũng không còn tâm trạng nào mà suy tư nữa. Cô thu xếp đống ngọc trai chất chồng trong cung điện và rãnh biển rồi vỗ tay gọi: "Những người bạn nhỏ, hãy vui lên đi nào, bây giờ chúng ta sẽ tới cửa hàng Lông Xù."
Hải cẩu nhỏ ngước đầu lên nhìn cô một cái rồi chậm rãi bò dậy xếp hàng theo thứ tự.
Mặc dù bọn chúng vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng vẫn sẽ nghe theo lời Lộ Dao.
Ưu điểm của bọn chúng là có thể hiểu được lời của con người. Thế nhưng có đôi lúc đấy cũng là một loại trói buộc.
Số lượng hải cẩu voi phương Nam cũng không ít. Lộ Dao bàn bạc với hộ vệ trưởng sau đó để một nửa lại canh giữ Thần Cung, nửa tháng đổi ca một lần.
Lúc tới và lúc quay về cũng không quá giống nhau. Con ốc biển màu tím rơi ra từ chiếc vòng tay mà Nữ thần đưa cho Lộ Dao kia không chỉ có tiếng mà còn có thể khạc ra một tấm màng trông như màng bong bóng nữa.
Màng bong bóng bọc Lộ Dao vào bên trong rồi hải cẩu nhỏ lại xếp thành một vòng nâng bong bóng lên, đưa cô lên trên rãnh biển.
Quay lại vùng đất trống ở núi rác, màng bong bóng kia sẽ tự vỡ tan tành. Bộ đồ lặn của Lộ Dao vẫn hoàn hảo không hề bị xây xát, chiếc máy tìm rác bị rơi ở bên cạnh.
Cô lại vác máy lên một lần nữa rồi quay lại ngoắc ngoắc hải cẩu voi phương Nam: "Đi thôi, tôi sẽ đưa mọi người tới phòng cá voi."
Trên đường trở lại, cô vẫn luôn suy nghĩ rằng phòng bạch tuộc có mèo, phòng san hô có chó, phòng sứa có chim, phòng nhím biển để dành cho thỏ, chỉ còn lại phòng cá voi nên sắp xếp cho hải cẩu voi phương Nam vào đây luôn đi.
Trên đường tới đó, bọn họ đi ngang qua phòng sứa và phòng nhím biển. Các vị khách đang thư giãn nhìn thấy phía sau bà chủ có một đàn hải cẩu bơi theo thì không thể dời mắt đi được.
"Nhiều hải cẩu quá đi!!!"
"Hải cẩu mập mập tròn tròn dễ thương quá!"
"Đây sẽ không phải là lông xù mới tới cửa hàng đấy chứ?"
"Ngay cả hải cẩu mà cũng có thể làm cho chúng theo được. Ngầu quá đi!"
"Đi đường này là tới phòng cá voi hả?"
...
Các vị khách đi theo mãi đến phòng cá voi.
Lộ Dao đẩy cửa đi vào, một bầy hải cẩu nhỏ sau lưng nối đuôi nhau đi theo lên bờ.
Lớp lông nhung của hải cẩu voi phương Nam chống nước nên lúc ở trong biển trông như một cục lông dài, thế nhưng vừa lên bờ hất đầu một cái, chúng đã biến ngay thành một đống lông xù mềm nhũn.
Harold đi ra từ trong đám khách đang sáng mắt lên, đi vòng qua đám lông xù tròn vo đầy đất rồi đi tới sau lưng Lộ Dao, nhận lấy cái máy trong tay cô: "Cô đi đâu về vậy?"
Lộ Dao lấy tấm che mặt xuống, xõa tóc ra rồi thuận miệng trả lời: "Ngay tại núi rác chứ đâu. Tôi gặp phải bầy hải cẩu voi phương Nam này. Sau này bọn chúng đều sẽ là nhân viên cửa hàng hết."
Harold ngồi xổm xuống ôm lấy một con, ước lượng thử rồi hơi ngạc nhiên: "Nhóc mập mạp trông có tí thế này mà nặng ghê."
Cả người "nhóc mập mạp" run lên một cái rồi bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, sau đó rơi xuống đất cái "bẹp". Nhóc này lăn một lèo vào trong góc như một quả cà mập rơi vào tự kỷ vậy.
Harold: "..."
Lộ Dao nín cười: "Nhóc mập mạp tức giận rồi, nhanh đi dỗ nó đi."
Harold: "..."
Có vị khách đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ bọn nhóc này nghe hiểu tiếng người?"
Lộ Dao: "Vạn vật đều có linh hồn mà."
Cô không nói là chúng hiểu, mà cũng không nói là không hiểu.
Động vật nhỏ trong cửa hàng Lông Xù thông minh hiểu tính người hơn là động vật bình thường. Thế nhưng người ở thế giới này rất ít khi tiếp xúc với vật cưng được nuôi trong nhà nên mới không nhận ra.
Khách cũng chỉ là tò mò nên thuận miệng hỏi mà thôi, lấy được đáp án này cũng biết đủ rồi.
Hải cẩu dễ thương nằm la liệt khắp mặt đất trong phòng không hề đề phòng. Các vị khách cũng không có quá nhiều tâm tư muốn chuyện trò với bà chủ. Sau khi nhìn thấy hải cẩu nhỏ, ánh mắt bọn họ không thể nhìn qua chỗ khác được nữa.
Thật ra thì ở thành phố Dạ Quang cũng có vườn thú, thế nhưng vé vào cửa thì đắt tiền mà còn giới hạn thời gian tham quan nữa. Cái loại chuyện "dạy hải cẩu" này bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.