Harold không nhịn được mà nói: "Làm cả một đêm mệt chết đi được. Chúng ta quay về ngủ thôi. Cô đừng quên việc đã đồng ý với tôi đấy."
Chút việc nhỏ nhặt này còn chẳng bằng những lần đánh nhau tập luyện của hắn và Ti Kim nữa. Thế nhưng ánh mắt ngắm nhìn vực sâu của Lộ Dao khiến hắn hơi bất an.
Harold không thể nói ra được đó là cảm giác gì, chỉ là có một khoảnh khắc nào đó, hắn chợt cảm thấy mình và Lộ Dao cách rất xa nhau.
"Ừ, thế trở về thôi." Một tay Lộ Dao kéo Harold, bên kia lại gọi hải cẩu voi phương Nam: “Mấy nhóc con vất vả rồi, quay về cửa hàng nghỉ ngơi thôi."
Cơ Phi Mệnh đã chuẩn bị cá nhỏ tươi ngon theo như lời dặn dò của bà chủ rồi. Hải cẩu voi phương Nam vừa quay lại phòng cá voi đã có cơm ăn. Ăn xong lại lăn đùng ra đất nghỉ ngơi.
Sinh vật đại dương không giống như con người luôn cần ngủ ngáy một cách ổn định. Những lúc không có nguy hiểm, chúng nó rất biết cách nằm vật ra một cách bình yên, hưởng thụ sự bình thản của sinh mạng.
Khách hàng đến phòng cá voi thấy mấy hải cẩu con nào con nấy nằm ngang ra đất, còn thản nhiên thích chí hơn cả ông già chín mươi tuổi thì không chỉ buồn cười mà còn thấy vui vẻ nữa.
Không ai muốn làm phiền đến bọn họ nghỉ ngơi nên các vị khách đều tìm một chỗ trống trong phòng rồi lần lượt nằm xuống cạnh hải cẩu. Đỉnh đầu có biển rộng yên tĩnh, bên cạnh có hải cẩu nhỏ tròn vo.
Nếu có ai tới gần, hải cẩu sẽ biết dùng cái chân vây mềm nhũn gạt người ta ra rồi phát ra tiếng ngáy "khò khò".
-
Lộ Dao tắm xong đi ra. Lúc nãy cô đã lén lút uống hai bình dược phẩm phục hồi trong phòng tắm rồi.
Xử lý núi rác xong còn phải lọc sạch dòng hải lưu bị ô nhiễm nữa. Cô nghỉ ngơi một lát rồi định tới cửa hàng Blind Box một chuyến.
Cơ Phi Mệnh chờ ngoài cửa thấy cô đi ra thì liếc nhìn chuỗi vòng tay ngọc trai trên cổ tay cô một cái, sau đó đi về phía trước: "Bà chủ."
"Có chuyện gì sao?" Lộ Dao ít nhiều gì cũng có sự hiểu biết nhất định với nhân viên trong cửa hàng nhà mình.
Cơ Phi Mệnh: "Bên cửa hàng Lông Xù của chúng ta thật sự rất thiếu người. Ít nhất phải đảm bảo mỗi khu vực đều phải có một nhân viên trông coi mới được. Thế giới này không phù hợp để tuyển nhân viên. Cô xem xem có muốn cân nhắc chuyện tuyển người từ phía khu phố thương mại qua đây không?"
Lộ Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cơ Phi Mệnh.
Ông ta không được tự nhiên muốn nhìn sang chỗ khác, sau đó lại lấy lại bình tĩnh rồi đối mặt với cô bằng vẻ mặt chính trực bình thản.
Mấy tháng đã trôi qua, đầy tớ của Thần tiền nhiệm là ông ta đây gần như đã quên mất kế hoạch trước kia của mình rồi. Ngày nào ông ta cũng nhận hàng giao hàng ở khu phố thương mại, sau đó lại tiếp đón khách hàng. Cuộc sống thích chí không chịu nổi.
Ngày hôm qua sau khi đi lặn biển về, trên cổ tay bà chủ có thêm một cái vòng tay ngọc trai.
Đó là một chiếc vòng tay không giống như bình thường, nhất là hạt ngọc trai đen kia. Gần như chỉ mới liếc mắt nhìn một cái mà nó đã chói cho mắt ông ta phát đau rồi.
Cơ Phi Mệnh mất ngủ cả một đêm. Mới đầu ông ta cho là Lộ Dao không phải người mà mình muốn tìm. Thế nhưng hôm nay lại càng ngày càng cảm thấy chuyện tương lai rất khó mà nói chính xác được. Còn ông ta thì đã leo lên chung thuyền với bà chủ rồi.
Lộ Dao không nhìn nữa mà bình thản hỏi: "Bên này muốn tuyển người thì tôi chỉ cần tăng thêm một người ở phòng bếp là được. Ông có đề cử người nào phù hợp không?"
Có hải cẩu voi phương Nam rồi nên cô không vội vàng chuyện tuyển người nữa.
Chỉ là hai ngày gần đây cô bận rộn với nhiệm vụ nên chưa có thời gian lên kế hoạch.
Chỉ là công việc của Cơ Phi Mệnh là người giao hàng, cần qua lại giữa mấy cửa hàng nên số lượng công việc cần làm cũng không hề nhỏ. Chờ cô bắt tay vào chuẩn bị cửa hàng khác có lẽ cũng cần ông ta hỗ trợ nữa. Nhân viên càng ngày càng thiếu, phòng bếp của cửa hàng Lông Xù đúng là rất cần tuyển thêm một người có thể đảm nhận công việc đầu bếp một cách ổn định.
Cơ Phi Mệnh khẽ siết chặt tay lại: "Vâng, tôi thông báo cho trong nhà chọn người phù hợp đưa tới. Cô có thể phỏng vấn rồi chọn người phù hợp."
Lộ Dao hơi ngạc nhiên: "Như vậy phiền phức quá đi. Hay là để tôi tìm trên mạng cũng được?"
Cái chuyện thông báo cho trong nhà đưa người tới này phô trương quá rồi.
Lộ Dao cảm thấy hình như nhân viên nhà mình đã tưởng tượng ra cái gì đó không ổn rồi.
Mặc dù tuyển người qua mạng có độ mạo hiểm hơi cao nhưng cô có thể hẹn bọn họ ra ngoài phỏng vấn rồi cẩn thận sàng lọc. Dù sao cũng sẽ tìm được người hợp ý thôi.