Hải cẩu voi phương Nam không chút do dự, trong đôi mắt đen nhánh ướt át tràn đầy vẻ mong đợi: "Giống với… Lộ... Dao... Tặng… cho Lộ Dao, thích đồ chơi nhỏ.”
“Cảm ơn." Lộ Dao xoa xoa một cái bụng tròn vo của hải cẩu nhỏ, rồi cất mảnh xương thu được vào trong kho hàng di động.
Quay về tiệm, Lộ Dao đến phòng bếp tìm Cơ Phi Mệnh: "Tiểu Cơ.”
Cơ Phi Mệnh đang xử lý cá sống, nghe thấy tiếng gọi lập tức dừng lại: "Bà chủ.”
“Chuyện nhân viên ở cửa hàng có tiến triển gì không?”
Cơ Phi Mệnh: "Vâng, đã quyết định xong, tổng cộng có bốn người. Chỉ là bọn họ ở các thành phố khác nhau, ba ngày sau sẽ cùng đến thành phố Dao Quang.”
Nói đến việc này, Cơ Phi Mệnh rất buồn bực.
Nếu ông ta vẫn là đầy tớ của Thần, chắc chắn sẽ không phải làm mấy việc này.
Ông ta phải liên lạc rất nhiều lần mới có người trong gia tộc trả lời, mà người chịu tới cũng chỉ có bốn người.
Nửa đời trước của Cơ Phi Mệnh êm đềm trôi qua vô lo vô nghĩ, nhưng bây giờ ông ta mới dần dần cảm nhận được tình người lạnh lẽo.
Lộ Dao nghe nói có bốn người, dừng một chút, đề nghị: "Chưa có ai tới đúng không? Thế không cần tới nữa.”
Cơ Phi Mệnh sửng sốt.
Lộ Dao nói tiếp: "Tôi chỉ tuyển hai người, không cần phải đều hết. Ông xem nếu không phải như vậy, tôi nói chuyện qua mạng với tiểu bối nhà ông một chút, nếu có ý định đến cửa hàng làm việc thì hẵng tới.”
Mô tả công việc của nhân viên bán hàng trên phố thương mại, được đặt trực tiếp trên thị trường tuyển dụng, chỉ sợ không có sức cạnh tranh gì, còn phải ký kết khế ước bảo mật nghiêm ngặt, cố ý để cho người ta từ thành phố khác tập hợp lại tới phỏng vấn, còn chưa chắc phải gặp mặt quá long trọng.
Lộ Dao không cần nhân tài kỹ thuật cao, tính cách và nhân phẩm mới là phương diện cô muốn tập trung cân nhắc.
Nói chuyện một chút, ít nhiều có thể nhìn ra điều đó.
Thâm tâm Cơ Phi Mệnh hy vọng cả bốn người đều đến thành phố Dao Quang, chỉ khi gặp được chủ quán, người trong gia tộc mới hiểu được nỗi khổ tâm của ông ta.
Nhưng lần này liên hệ, ông ta mới nghe nói trong gia tộc đã có người tìm được đứa con có khả năng kế nhiệm thần vị, người đó ở thành phố Thiên Xu.
Thân là đầy tớ của Thần, ông ta cũng nên đi tới thành phố Thiên Xu nhằm tìm cơ hội phụng dưỡng tân thần tương lai, nhưng gần đây trong lòng Cơ Phi Mệnh bắt đầu nảy sinh một ít ý nghĩ kỳ quái.
Mỗi ngày theo chủ quán đi qua các thế giới khác nhau, dường như so với làm đầy tớ của Thần thì càng thú vị hơn, ông ta muốn biết con đường này cuối cùng sẽ đi tới nơi nào.
Có lẽ bởi vì những chuyện này, người trong gia tộc đối đãi với ông ta không giống như trước kia.
Chỉ là...
Cơ Phi Mệnh không nhịn được nghĩ đến trường hợp, ví như cái người ở thành phố Thiên Xu kia thật sự là trẻ con, con đường thành Thần e là sẽ không quá dễ dàng.
Ông ta có cảm giác nói không nên lời, nên chỉ có thể quy cho trực giác của cựu đầy tờ của thần.
“Tiểu Cơ? Đại thúc?" Lộ Dao vươn tay, vẫy vẫy trước mặt Cơ Phi Mệnh.
Cơ Phi Mệnh hoàn hồn, cụp mắt che giấu sự xấu hổ: "Chủ quán, xin lỗi.”
Lộ Dao xua tay: "Ông thấy mấy lời tôi vừa nói có được không? Gần đây tôi phải cân nhắc đến cửa hàng kế tiếp, nên muốn mau chóng xử lý ổn thoả chuyện của cửa hàng Lông Xù.”
Ánh mắt Cơ Phi Mệnh lóe lên, không tự chủ được phát ra vẻ tò mò: "Cô lại muốn mở cửa hàng mới à?”
Lộ Dao gật đầu: "Trung thu sắp tới rồi, tôi đang nghĩ sau Trung thu sẽ khai trương, trong khoảng thời gian này còn rất nhiều việc phải làm.”
Cơ Phi Mệnh bỏ qua suy nghĩ vừa rồi, lập tức đẩy Wechat của bốn tiểu bối cho Lộ Dao.
Cửa hàng thứ năm, lần này sẽ đi đến thế giới nào?
Chủ quán định sẽ làm gì?
Cơ Phi Mệnh vô cùng tò mò, nhưng phải cố nhịn không hỏi.
Sau Trung thu, không còn mấy ngày nữa.
-
Thành phố Thiên Cơ.
Trong phòng tối đen, một màn hình nhỏ sáng lên, điện thoại di động "ting ting" vang lên không ngừng.
Cơ Chỉ Tâm kéo chăn che mắt, bịt lỗ tai lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Đầu kia điện thoại di động cũng không yên tĩnh, liên tiếp vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cơ Chỉ Tâm nặng nề thở dài một hơi, cầm lấy di động, trong nhóm nhỏ tên là "Cơ Chỉ" không ngừng có người lên tiếng.