Cơ Phi Mệnh khá rất vui vẻ: "Có ý định này là tốt rồi. Vào lúc cửa hàng bận rộn nhất thì mọi chuyện đều phải tự tay làm hết từ giết cá, rửa chén đến bưng bê."
Cơ Chỉ Tâm nghi ngờ, hỏi một cách cẩn thận: "Không phải là chú... đã làm hết?"
"..." Cơ Phi Mệnh yên lặng một chút rồi lại tiếp tục đẩy Cơ Chỉ Tâm vào một đường hầm khác, đi tới phòng san hô: "Trước mặt chính là phòng của chó, trong đó nuôi mấy con chó con màu trắng. Đợi cháu xem xong thì cần phải đi gặp chủ tiệm ở phòng câu cá, trước mắt phải xác định chuyện của cháu trước."
Đề tài... bị bỏ qua.
Cơ Chỉ Tâm đưa ra quyết định phải ở lại chỗ này, sự tồn tại của cửa hàng này chính là một điều kỳ diệu.
Cửa hàng thú cưng mở cửa dưới đáy biển, các vị khách có thể biến thành cá, các nhân viên hải cẩu của nhà hàng còn có thể đưa cơm cho các khách hàng...
Cho đến khi cậu ta nhìn thấy chú chó Hoàn Hoàn chỉ to bằng bàn tay, thấy rừng san hô rộng lớn bên ngoài vách tường trong suốt, thấy những con lươn đang khiêu vũ giữa đáy biển trong vườn lươn thì cậu ta mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi hai chân bị liệt, thế giới của cậu ta đã bị phá hủy, sau này cũng chưa hồi phục.
Cậu ta dường như đang sống bên dưới đống rác, cảm thấy không thở nổi.
Cuộc đời như bị kéo dài đến vô hạn nhưng chỉ toàn là bóng đen.
Từ khi bước vào cửa hàng, thấy được vùng biển này, tảng đá lớn vẫn đè nặng trên lưng đột nhiên vỡ vụn, cả thể xác lẫn tinh thần đều được giải thoát.
"Chú Mệnh, có bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của cửa hàng này?" Cơ Chỉ Tâm hỏi.
Cơ Phi Mệnh nhớ lại rồi đếm sơ qua: "Rất nhiều."
Cơ Chỉ Tâm: "... Rất nhiều là bao nhiêu? Mọi người đều ký vào bản hợp đồng kia à?"
Lúc này Cơ Phi Mệnh mới đột nhiên bật lại: "Cháu hỏi về phố mua sắm bên này hả? Còn không có nhận việc đã hỏi nhiều thế, đợi ký hợp đồng bảo mật xong thì hãy nói chuyện tiếp."
Cơ Chỉ Tâm: "..."
Chú thật sự chỉ muốn giám sát sao?
-
Lộ Dao tiếp tục công việc của Cửu Hoa để cho cô ấy về ăn uống nghỉ ngơi.
Cửu Hoa nghe được có bánh ngọt ở dưới lầu thì vội vàng ôm theo con hải cẩu voi phương Nam của cô ấy lao ra khỏi phòng.
Một con hải cẩu voi phương Nam mới lại bò lên bờ, thở hồng hộc lết đến bên chân của Lộ Dao rồi ngửa đầu nhìn. Trong ánh mắt ướt át đầy vẻ ngây thơ và quý mến: "Ô ô."
Con hải cẩu này muốn làm việc cùng Lộ Dao.
Những cuộc hẹn hôm nay cô đã xử lý xong. Lộ Dao lấy ra tài liệu từ trong ngăn kéo, chuẩn bị làm thêm một ít vé vào cửa.
Vé vào cửa đặc biệt của cửa hàng Lông Xù chỉ có chủ tiệm và Harold có thể chế tạo.
Mấy ngày nữa cô còn phải vội vàng công việc để mở cửa hàng mới nên sợ không có thời gian để làm những việc này, cứ làm nhiều rồi để dành.
Hải cẩu voi phương Nam dùng cái đuôi chống đất, hai vây trên ngắn tròn ôm lấy chân cô, ngửa đầu nhìn chăm chú vào Lộ Dao: "Ô ô."
"Mày thích học cái này à?"
"Ê a."
Lộ Dao suýt chút nữa đã quên mất hải cẩu voi phương Nam chính là đầy tớ của Thần, không giống như những loài vật khác. Trên người chúng có năng lực học tập Ma pháp.
Đối với những loại Ma pháp đơn giản thì bọn chúng chỉ cần năm phút đồng hồ đã học xong, sau đó làm rất nhanh và giỏi.
Hải cẩu chính là nhân viên đích thực, tiềm lực rất cao.
Một người một hải cẩu cố gắng sử dụng xong hết những tài liệu, sau đó những chiếc vé vào cửa mới làm xong vào hai ngăn tủ và ba ngăn kéo.
Sau khi ma lực đã hết sạch, hải cẩu nhỏ dựa vào góc bàn nghỉ ngơi, vây trước đặt trên ngực, cái đuôi vỗ nhẹ vào sàn nhà, nhìn cô bằng ánh mắt ngập nước.
Lộ Dao sờ túi rồi lấy ra hai miếng bánh trung thu nhỏ và tờ rơi.
Bánh trung thu nhỏ là phần ăn thử của Chu Tố đưa.
Cô xé giấy bao ra rồi đưa cho hải cẩu một cái: "Mày có muốn ăn không?"
Hải cẩu voi phương Nam khác với những loài hải cẩu bình thường, chúng nó rất thích đồ ăn của con người cũng ăn được một ít.
Lúc cửa hàng không có khách, có vài con hải cẩu đặc biệt thích ăn sẽ chạy đến nhà bếp để ăn vụng.
Hải cẩu con lại gần ngửi ngửi rồi liếm thử, cặp mắt to đột nhiên sáng rực. Nó vươn vây trước ôm lấy bánh trung thu nhỏ, kêu lên một tiếng ùng ục rồi chạy vào trong góc, ôm bánh gặm từng miếng nhỏ.
Lộ Dao ăn cái còn lại, phần vỏ bánh vừa mềm vừa dẻo, nhân bánh ngọt nhưng không ngấy, hương vị hòa quyện lại khiến cho người ta cảm nhận được rất nhiều nhưng vẫn có trình tự, đây là một chiếc bánh trung thu nhỏ truyền thống được làm thật tỉ mỉ.
Cô cầm lấy truyền đơn trên bàn rồi quét mã, gửi lời mời kết bạn.
Lúc này, Cơ Phi Mệnh đẩy Cơ Chỉ Tâm vào phòng.
Cơ Chỉ Tâm nhìn đến mặt biển thì tâm tình vừa bình phục được bây giờ lại không còn bình tĩnh nữa.
Cậu ta cứ tưởng cửa hàng này chỉ mở ở đáy biển nhưng không ngờ trên mặt biển cũng có thể làm được, không chỉ có hải cẩu con tròn vo cùng vui đùa mà còn có thể cạy hàu, mò ốc, nhặt nhím biển...
Mỗi ngày đi làm ở đây thì chẳng phải là giống như đi nghỉ phép?