La Hoàn đã một tháng không đến, vào cửa hàng đã phát hiện có điểm khác với trước kia.
Trong nhóm Bạch Kính cũng nói một vài lần đến việc “tân trang” cho cửa hàng Lông Xù, nhưng cũng không thể giải thích cụ thể nội dung của “tân trang".
Đến đây mới biết được có sự thay đổi lớn như thế, không cần Lộ Dao chỉ dẫn, La Hoàn đã hưng phấn bắt đầu thăm dò.
Chu Tố rơi vào hoảng loạn, dùng sức dụi mắt, phát hiện không có gì mới vội vàng rời khỏi đây.
Ngoài cửa mặt trời gay gắt, tiếng ve kêu ầm ĩ, gió nóng thổi vào da tạo nên sự khó chịu.
Chu Tố cảm giác như mình bị say nắng, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Lộ Dao phát hiện không thấy người đâu, đi tìm thì nhìn thấy sắc mặt Chu Tố không tốt: "Bên ngoài quá nóng, đi vào trong ngồi, từ từ uống chút gì đó.”
Chu Tố nắm lấy tay Lộ Dao, có hơi vô lực: "Hình như tôi xuất hiện ảo giác. Vừa rồi ở trong cửa hàng, tôi cảm giác mình đang ở dưới đáy biển, có cá đang bơi nhưng lại có mèo và rất nhiều người, còn có hải cẩu đang ngồi trên cầu trượt..."
Thật hỗn loạn.
Lộ Dao gật đầu: "Đừng hoảng hốt, có thể không phải là ảo giác, cô vào nhìn lại một chút.”
Chu Tố: "???"
Lộ Dao kéo cô ấy đi vào cửa hàng một lần nữa: "Thật sự là ở dưới đáy biển, chúng tôi có một số trò chơi, một ít con vật lông xù mập mạp, còn cung cấp các món ăn uống đơn giản cho khách hàng."
Mắt Chu Tố sáng lên, đầu óc ngừng suy nghĩ, giống như một con rối bị Lộ Dao dắt đi.
Mặc dù thích đọc tiểu thuyết giả tưởng, thích theo đuổi cuộc sống thoát khỏi bộ não của phim truyền hình, nhưng là một người lớn trưởng thành, Chu Tố tự nhận mình có thể phân biệt rõ đâu là mơ và thực.
Giờ này phút này bỗng nhiên cô ấy lại không xác định được.
Cửa hàng này thật kỳ lạ, chủ tiệm cũng vậy.
Tại sao cô có thể bình tĩnh nói những điều hoàn toàn không hiểu nổi?
Chu Tố cũng không muốn nghe gì, cũng không muốn xác nhận, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cửu Hoa đi ra từ phòng bếp, trên tay dính đầy bột mì, một thân chật vật, nhìn thấy Lộ Dao, ngay lập tức bày ra bộ đáng thương cầu cứu: "Chủ tiệm, cứu mạng! Tôi thực sự không thể làm cái bánh Trung thu kia!”
Harold là người mượn từ tiệm làm nail, thực tế vai trò lại là người của cửa hàng Blind Box, tài nấu ăn của con rồng này vẫn còn ở trình độ mẫu giáo, cũng không thể trông cậy vào Cửu Hoa.
Tuy nhìn dáng vẻ của nhân viên mới của cửa hàng có vẻ mẫu mực, nhưng cũng không bằng sát thủ phòng bếp là cô, không giúp được gì.
Cửu Hoa học rất nhiều công thức, vô cùng am hiểu lý thuyết nhưng không thể làm bánh Trung thu như trong tưởng tượng.
Lộ Dao đẩy Chu Tố đang ngơ ngác: "Hôm nay có đầu bếp làm bánh tới ứng tuyển, Chu Tố. Cái bánh mứt táo cuộn mà cô rất thích là do chính tay cô ấy làm ra, nếu không hỏi ý kiến của cô ấy thử xem?”
Cửu Hoa vừa nghe xong, ngay lập tức kéo Chu Tố lại: "Làm ơn hãy giúp tôi! Nhanh lên, bánh Trung thu trong cửa hàng của chúng tôi chỉ có cô mới có thể làm!”
Nếu là đầu bếp làm bánh của cửa hàng Lông Xù, Cửu Hoa sẽ chào hỏi không có bất kỳ áp lực nào.
Chu Tố bị kéo vào phòng bếp mới hoàn hồn, hoàn cảnh khép kín khá quen thuộc cho cô ấy một chút cảm giác an ổn: "Đây là chỗ nào?”
Cửu Hoa chớp mắt: "Tên tôi là Cửu Hoa, nhân viên cửa hàng Lông Xù. Bây giờ không kịp giải thích, cô có thể làm cái bánh Trung thu này giúp tôi trước không?”
Nói đến đồ ăn là ngay lập tức nhắc đến chỗ thoải mái của Chu Tố, cô ấy lại nóng lòng muốn thoát khỏi cảm giác kinh hãi giống như có người đuổi theo phía sau, chủ động đi tới trước quầy nấu ăn: "Cô muốn làm bánh Trung thu như thế nào?”
Cửu Hoa lấy ra quyển sổ nhỏ, trên đó có bản vẽ, cũng có chữ viết.
Chu Tố có thể hiểu lời nói của Cửu Hoa nhưng không hiểu chữ viết, cảm giác kỳ lạ lại ập tới.
Cửu Hoa nhìn ra đầu bếp đại nhân muốn chạy, một tay giữ chặt cổ tay cô ấy: "Là như vậy, chủ tiệm nói sắp đến Trung thu, muốn bốn cửa hàng cho ra các hộp bánh Trung thu..."