Khu vực dưới đáy biển bọn họ đã từng đi dạo, ngay cả những chi nhánh lông xù khác cũng đều dạo qua một lần, lại không chú ý đến bên nhà ăn còn có đường trượt.
Lộ Dao: "Trên biển, phía trên xây thêm một phòng câu cá. Hôm nay cũng trễ rồi, để ngày mai đến chơi.”
Một giây trước Cảnh Ngọc Khê và La Hoàn rất vui nhưng một giây sau lại tiếc nuối.
Cảnh Ngọc Khê tức giận gọi món: "Lộ Dao, tôi muốn ăn hải sản, còn có món hải sản nguội, còn cái gì mà nhím biển đắp trên cơm, thêm một đĩa hoa quả. À, khi nào có món bánh ngọt kiểu xưa cũng mang lên một phần.”
La Hoàn gọi trà, bánh ngọt và sashimi thịt nguội, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bạch Kính vẫn chưa tới, có phải có việc trì hoãn hay không?”
Cơ Chỉ Tâm tự giác đến phòng bếp thêm đơn, Lộ Dao ngồi xuống: "Bạch Kính nói muốn tới đây à?”
Cảnh Ngọc Khê lắc đầu: "Tôi không rõ lắm.”
La Hoàn: "Anh ta nói buổi chiều được nghỉ, hẹn cùng ăn cơm ở đây.”
Lộ Dao: "Có lẽ là nhận một ca cấp cứu.”
Cho đến khi sắc trời tối đen, cửa hàng Lông Xù đóng cửa, Bạch Kính cũng không tới.
Cảnh Ngọc Khê và La Hoàn ăn no uống đủ, lưu luyến không muốn rời đi rồi tạm biệt Lộ Dao.
La Hoàn còn chưa trưởng thành, không có bằng lái xe, lại không dám để tài xế trong nhà đưa nên tự đạp xe đạp tới.
Cảnh Ngọc Khê bảo cậu ta đặt xe đạp ở phía sau, chở cậu ta đi một đoạn đường.
Lộ Dao nhìn hai người rời đi, xoay người đi về phía cửa hàng Blind Box.
Thế giới Vô Thường vẫn là ban ngày, bên ngoài chỉ có hai nhân viên cửa hàng trông coi khách.
Lộ Dao chào hỏi, đi vào phòng nghiên cứu.
Chung Như Nghênh, La Hội An, Tuyết Ca, Linh Lan và hổ con đều ở bên trong.
"Bánh Trung thu thế nào rồi?" Lộ Dao đẩy cửa phòng nghiên cứu ra.
Linh Lan lập tức bám lấy cô, đắc ý nói: "Đã làm xong rồi.”
La Hội An đứng bên cạnh gật đầu: "Vừa mới làm xong.”
Lộ Dao khẽ nhíu mày, có hơi tò mò: "Tôi nhìn xem.”
Mọi người tránh ra, trên bàn bày một cái hộp hình la bàn.
Mặt hộp như tinh bàn, chia làm hai màu đen trắng, rõ ràng là bản vẽ la bàn cân bằng.
"Làm sao có thể nghĩ đến việc dùng bức vẽ này?" Lộ Dao khẽ vuốt ve mặt hộp, đường vân phía trên gập ghềnh, vừa là la bàn cân bằng vừa giống như một tấm bản đồ.
Linh Lan: "La bàn trong phòng cô rất đặc biệt, mỗi lần nhìn thấy đều không thể rời mắt. Sau đó hơn nữa không chỉ có tôi mà tất cả mọi người có cảm giác đó. Có một lần ông Tưởng nhìn thấy, nói đường vân trên la bàn giống như bản đồ thế giới hai mươi năm trước. Khi chúng tôi thảo luận về bánh Trung thu và hộp quà tặng, chúng tôi nghĩ về khuôn la bàn.”
Hộp quà bằng gỗ có đường vân rõ ràng, nước sơn được khắc sâu, mặt ngoài còn dùng tinh hạch vẽ một vòng kim tuyến, kiểu dáng đẹp đẽ tinh xảo.
Lộ Dao mở hộp bánh Trung thu ra, hơi ngẩn ra: "Đây là?”
Có tất cả là chín miếng bánh Trung thu màu trắng, hợp lại với nhau thành một khối la bàn cân bằng, chỉ là hoa văn trên la bàn khác với hoa văn trên mặt hộp.
Hồ nước Sơn Xuyên đổi thành phế tích rừng hoang, trong đó có trận doanh cho thấy có bộ lạc con người sinh sống, thực vật biến dị và động vật biến dị, mà chính giữa là cửa hàng Blind Box.
La Hội An: "Thế giới hai mươi năm trước đã sụp đổ vô số lần, đây là bản đồ thế giới mới.”
Trung tâm của thế giới mới là một cửa hàng Blind Box.
Bánh Trung thu được bày biện gọn gàng với vỏ bánh nếp trắng, hơi trong suốt, lộ ra màu sắc nhân bánh.
Lộ Dao cầm lấy một miếng cắn một miếng nhỏ, sau khi cẩn thận nhai kết hợp với một ngụm trà xanh, khen ngợi: "Ngon quá!”
Lớp vỏ bên ngoài mềm mại, bên trong mềm nhũn không ngấy, không phải là một ngụm hương vị ngon tuyệt, nhưng càng ăn càng thơm.
Mỗi một miếng bánh Trung thu tương ứng với màu sắc khác nhau, nhưng lại vừa đúng với bản đồ trên la bàn cân bằng, có núi rừng xanh biếc, đất hoang xám đen, đỉnh tuyết trắng bạc, vật tổ hoa linh lan màu xanh lá cây trong vàng, móng vuốt mèo đại biểu cho lãnh địa dị thú...
Lộ Dao ăn ba miếng liên tiếp, màu sắc nhân khác nhau, nguyên liệu và hương vị cũng không giống nhau, có hoa nhài trà xanh, vừng đen mỡ lợn, rau đậu với hạt sen, lòng đỏ trứng muối xào giăm bông...
"Dành nhiều tâm tư cho bánh Trung thu, đều có thể ăn, ngon, tôi thích! Nhưng làm rất là rắc rối nhỉ? Chỉ riêng cái hộp này đã mất rất nhiều thời gian.” Ngón tay Lộ Dao sờ vào đường vân phức tạp trên hộp.
Linh Lan: "Tôi làm cái hộp. Đầu tiên rất rắc rối nhưng khi có khuôn thì dễ làm hơn.”