“Chào buổi sáng, đang nhìn gì vậy?” Chu Tố đi qua đó, quen thuộc chào hỏi hai người đồng nghiệp.
Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm đều không nhìn cô ấy mà chỉ ngẩng đầu quan sát tấm bảng hiệu thật lớn.
Chu Tố vừa nhìn đã thấy kinh sợ: “Rạp chiếu phim vượt thời không Lộ Dao, đây là cửa hàng mới à?”
Trông có vẻ như là mở rạp chiếu phim, nhưng đây là nơi rừng núi hoang vắng, làm gì có người nào chạy tới đây mà xem phim?
Ngay sau đó cô ấy đã hiểu ra, rất ít khách hàng đến phố thương mại là người của thế giới này, vậy thì khách hàng của cửa hàng mới cũng đến từ nơi khác rồi.
Vậy lần này là thế giới gì đây?
Chu Tố bỗng thấy cực kỳ tò mò.
Thật ra Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm cũng cảm thấy tò mò.
Lộ Dao bước ra từ tiệm nail, nhìn thấy ba người họ thì đi qua đường cái, đứng ở phía sau họ.
Bảng hiệu đã được treo lên, giống với tưởng tượng của cô, cực kỳ bắt mắt.
Cơ Chỉ Tâm quay đầu nhìn thấy Lộ Dao, nhịn không được hỏi: “Bà chủ, lần này mở ở đâu vậy?”
Lộ Dao: “Một thế giới có tên là triều Đại Vũ.”
Chu Tố kích động: “Ở cổ đại à? Hèn gì lấy tên là rạp chiếu phim “Vượt Thời Không”, có ý nghĩa đấy. Bà chủ, chúng tôi có thể vào rạp chiếu phim không?”
Lộ Dao: “Vẫn đang trang trí, chắc là phải đến chiều.”
Cơ Chỉ Tâm hỏi: “Bà chủ, chúng ta có nguồn phim chính thống không?”
Lộ Dao: “Tôi chuẩn bị mua rồi đây.”
Cơ Phi Mệnh nghe vậy bèn cúi đầu, liếc nhìn Cơ Chỉ Tâm một cái.
Cơ Chỉ Tâm nói: “Bà chủ, nếu nhìn trúng bộ phim nào thì nói cho tôi biết, có thể tôi sẽ giúp được gì đó.”
Lộ Dao hơi ngạc nhiên: “Cậu có người quen à?”
Cơ Phi Mệnh tiếp lời: “Lĩnh vực gì nhà họ Cơ cũng làm một chút. Trong giai đoạn thử nghiệm trước chúng tôi đã đầu tư không ít tiền vào ngành sản xuất phim ảnh. Mấy năm qua Chỉ Tâm vẫn giúp đỡ việc kinh doanh trong gia đình nên hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực này.”
Đây hoàn toàn là một niềm vui bất ngờ.
Lộ Dao lập tức muốn đẩy Cơ Chỉ Tâm vào cửa hàng Lông Xù: “Đi thôi đi thôi, đi vào trong tâm sự nào. Tiểu Cơ, phiền ông mang bữa sáng vào đây.”
Cơ Phi Mệnh: “Được.”
Cơ Chỉ Tâm: “...”
Chu Tố lập tức đi theo sau, ánh mắt phát sáng, cô ấy vừa ăn sáng vừa nghe chuyện năm đó đồng nghiệp đã rong ruổi trên thương trường, là con cháu trong gia đình siêu giàu, khỏi phải nói cậu ta đã hăng hái như thế nào.
Cũng vào lúc này, triều Đại Vũ đang lúc ban trưa.
Trường học Tùng An đã tan học, học sinh đeo túi vải trở về nhà, đi ngang qua phòng đọc sách Vinh Hỉ nhìn thấy đang có rất nhiều người vây xung quanh, hình như đang có chuyện gì náo nhiệt lắm.
*
"Đang nhìn cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ phòng đọc sách có sách mới?"
"Đi xem một chút đi."
Hai đệ tử vội vã chen vào đám đông, nâng mắt liền thấy cửa hàng ở bên cạnh phòng đọc sách Vinh Hỉ bị bỏ hoang từ lâu nay đã được sửa sang mới hoàn toàn.
Bức tường tối màu tỏa sáng, sàn nhà mới lát gạch màu xanh đen bóng loáng, mà giữa bức tường có một vách kính trong suốt lớn, có thể nhìn thấy bên trong cửa hàng, bảng hiệu treo trên cửa còn vừa to vừa dễ thấy hơn.
Có người không nhịn được mà đọc lên: "Rạp chiếu phim vượt thời không Lộ Dao, có ý gì chứ?"
Lại có người nói tiếp: "Sáng nay đi ngang qua trông không giống như vậy."
Ông chủ của phòng đọc sách Vinh Hỉ là Vinh Thăng Hoa chắp tay ở sau lưng, ngẩng đầu quan sát rạp chiếu phim, trong mắt cũng là vẻ nghi hoặc: "Cửa hàng này đã bỏ trống gần hai năm, không thấy ai hỏi thăm. Sao đột nhiên lại có người tiếp nhận?"
Ông chủ của Xuân Hi Lâu đứng ở một bên: "Bề ngoài của cửa hàng này sửa chữa trông rất kỳ quái, không biết là mở cửa hàng về cái gì."
Trong đám người truyền đến tiếng bàn tán nhỏ: "Phong thuỷ ở đây không tốt, dù là mở cửa hàng gì, tóm lại đều không kéo dài quá ba tháng."
Vị trí của rạp chiếu phim hiện giờ nằm ở giữa phố Tùng An, chen giữa phòng đọc sách Vinh Hỉ và Xuân Hi Lâu, đáng lẽ ra đây là một cửa hàng phát đạt.
Nhưng không biết vì sao, ông chủ tiếp nhận cửa hàng này đều không thể kinh doanh tốt, lâu thì ba tháng, ngắn thì một tháng, sẽ treo dòng chữ "chuyển nhượng cửa hàng", người thì chuyển đi.
Sau nhiều lần qua tay vài người, lời đồn rằng phong thủy của cửa hàng này không tốt bị lan truyền, dần dần bị bỏ hoang.
Một đệ tử đi ra từ trong thư viện Tùng An không nhịn được nói: "Buổi sáng con nhìn thấy có một cô gái đi vào cửa hàng này."
Vinh Thăng Hoa quay đầu lại nhìn: "Cô gái?"
"Cô gái đó trông rất đẹp, quần áo... hơi kỳ lạ. Sáng sớm, không ít người nhìn thấy." Cậu đệ tử kia nói nghe êm tai, hơi hạ mắt xuống, cái lỗ tai ửng đỏ.