“Chính là ở đây.” Chu Châu kéo bà Chu vào trong đám người: “Hôm qua con đã thỏa thuận với bà chủ tiệm rồi.”
Bà Chu và ông Chu cố gắng tiến lên và chen lên phía trước.
Rất nhiều người đứng ở cửa rạp chiếu phim, nhìn qua tấm kính xem video đang chiếu bên trong, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Vợ chồng bà Chu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn vào màn hình.
“Tại sao người này lại có thể cử động được trên tường?” Ông Chu hỏi.
Người bên cạnh hỏi: "Đó không phải là một cái hộp sao?"
Ông Chu: "Ta nhìn thấy nó ở trên tường mà.”
Bà Chu càng ngạc nhiên hơn, bởi vì bóng người động đậy trên tường kia nhìn rất quen, đặc biệt là bộ quần áo kỳ lạ trên người kia.
Một lúc sau, bà Chu chợt nhớ ra đó chính là cô gái sáng hôm qua ăn bún tiết vịt ở nhà mình.
Lúc này, có người từ một bên vách tường đi ra, mọi người lại một lần nữa sửng sốt.
Nhìn người vừa đi ra, lại nhìn người đang động đậy trên tường, mọi người đồng loạt lùi về phía sau.
Tại sao hai người này lại trông giống hệt nhau?
Lộ Dao đi ra từ phòng bán vé, nhìn thấy mọi người đang đứng trước cửa, lập tức đi tới mở cửa ra: “Cửa hàng còn đang sửa sang, mấy ngày nữa sẽ khai trương, gần đây chúng tôi đang tuyển nhân viên, ai có hứng thú có thể đến tìm hiểu kỹ hơn.”
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai dám nói chuyện với Lộ Dao.
Chu Châu lập tức kéo bà Chu lên phía trước và hét lên: "Bà chủ ơi, mau nói với cha nương ta rằng công việc và thù lao mà ta nói đều là thật đi.”
Lộ Dao nghe thấy tiếng nói cúi đầu, kinh ngạc nói: "Chu Châu, cô đến thật rồi à?”
Những người xung quanh tự động lùi ra sau nhường chỗ.
Đứng ở trước mặt Lộ Dao, vẻ mặt Chu Châu có chút hoảng hốt: "Chẳng phải hôm qua đã thoả thuận rồi sao, lẽ nào ngươi muốn tìm người khác.”
Lộ Dao lắc đầu: "Nếu cô đã tới rồi thì đương nhiên sẽ nhận cô, vào đây nói chuyện.”
Chu Châu kéo bà Chu lên chuẩn bị bước vào.
Bà Chu thấy trước cửa hàng có phần quái lạ, mọi người xung quanh không ai dám vào, không khỏi lo lắng dừng chân ở cửa nói: “Bà chủ, con gái ta nói làm việc ở đây mỗi tháng sẽ được trả hai lượng có đúng không?"
Những người xung quanh nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, những người đang chuẩn bị chạy cũng đột ngột dừng bước.
Lộ Dao nhìn mọi người một lượt, gật đầu nói: "Đúng vậy, mỗi tháng tạm thời là hai lượng.”
Hệ thống đã thu thập một số thông tin, ở triều Đại Vũ đã lưu hành vàng thỏi, bạc thỏi, ngân phiếu và đồng xu đồng.
Thông thường chỉ những gia đình giàu có mới dùng đến vàng, một lượng vàng bằng khoảng mười lượng bạc.
Một lượng bạc tương đương với một nghìn đồng xu, tức là một xâu tiền tương đương với một nghìn đồng.(1)
(1) Raw gốc là: 而一两银子等于一千枚铜币, 也就是一吊钱, 约合软妹币一千元.
Cổ đại thường nói 1000 văn tiền đồng là 1 quan (quán)/điếu tiền. Quan (quán) và điếu đều nghĩa là "xâu chuỗi", ý nói là một xâu tiền đồng (loại tiền có đục lỗ ở giữa).
Triều Đại Vũ không có thật ở Trung Quốc mà tất cả đều là tác giả dựng lên cho tác phẩm, vậy nên chúng ta không có tỷ giá chính xác mà sẽ áp dụng theo tỷ giá chung:
• 1 lượng vàng = 10 lượng bạc = 2.000 NDT
• 1 lượng bạc = 1 quan tiền = 1000 văn tiền = 200 NDT
• 1 văn tiền = 0.2 NDT
Tuy nhiên ở đây, tác giả lại 枚铜币 (đồng xu - văn tiền) = 软妹币 (RMB - Nhân dân tệ) khá là khó hiểu. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý để nhóm dịch chỉnh sửa, ngoài ra do Lộ Dao là người hiện đại nên nhóm vẫn giữ nguyên xưng hô của cô ấy với người ở thế giới này theo hiện đại, còn giữa họ với Lộ Dao sẽ là ta - ngươi.
Tham khảo nguồn: Baidu; Thục Đông nương tử (dịch).
Ảnh: 1 văn (đồng) tiền đồng khắc chữ "Đạo Quang thông bảo".
Thu nhập mỗi tháng của những người bình thường sống ở Lương Kinh hầu hết là từ nửa xâu tiền đến một xâu tiền, những người hầu, tay sai của người nhà các quan lại mới được hai lượng một tháng, và đó còn phải là những người hầu hạ ngay bên cạnh được chủ nhân tín nhiệm.
Bà Chu nghe thấy vậy, quả thực là như vậy, tay bà không khỏi run lên: "Xin hỏi làm công việc gì vậy?"
Với mức lương cao như vậy, tốt nhất không phải là mấy công việc không chân chính.
Lộ Dao cũng nhận ra bà Chu, bên cạnh còn có rất nhiều người xem đang vểnh tai lên nghe.
Cô vốn chỉ muốn tuyển người, vì vậy không có gì phải giấu giếm.