Thư viện Tùng An nghỉ mỗi tuần một ngày, tháng giêng nghỉ ba ngày.
Trước kỳ nghỉ hôm nay, học sinh vô cùng ầm ĩ, gần như không thể ngồi yên.
Lâm phu tử ngồi ở phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
Gần đây, trên phố Tùng An đã mở một cửa hàng có tên là rạp chiếu phim, gây xôn xao dư luận.
Những đứa nhóc tinh nghịch này ngày nào cũng nhắc tới, chờ đến kỳ nghỉ để được đi thăm quan rạp chiếu.
Không nghĩ tới rạp chiếu kia lại rao giá khá cao, ba mươi văn tiền một vé.
Người bình thường đều cố gắng chu cấp cho bọn trẻ để đi học, sao có thể chi tiền cho bọn chúng chỉ để đi xem một bộ phim được.
Lâm phu tử nghe các giáo viên khác trong thư viện nói rất nhiều về rạp chiếu phim, vốn cũng định đi xem.
Sau đó nghe thấy giá vé cao liền bỏ ý định này đi.
Vật bên ngoài dễ xâm nhập vào tinh thần, chi bằng ở nhà đọc thêm vài quyển sách, tịnh tâm yên tĩnh.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tan học, học sinh của thư viện Trương Tử Kỳ và bạn nhỏ Lưu Minh Viễn thu dọn sách vở xong, nhanh như chớp chạy ra khỏi lớp học.
Trương Tử Kỳ cười tươi như hoa: "Cuối cùng cũng được nghỉ, đến rạp chiếu phim thôi!”
Lưu Minh Viễn đuổi theo cậu nhóc, bước chân nhanh hơn: "Ta tích góp được hai văn tiền, ngày mai có thể đi mua một túi bỏng ngô rồi.”
Mỗi ngày đi ngang qua rạp chiếu phim là có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, mùi vị mà cậu nhóc đã thèm rất lâu.
Trương Tử Kỳ: "Đúng lúc ngày mai ca ca ta được nghỉ, ta sẽ xin ca ca đưa ta đến rạp chiếu phim mua vé xem một bộ phim.”
Lưu Minh Viễn bày ra vẻ mặt hâm mộ: "Nếu ta cũng có ca ca thì tốt rồi."
Trương Tử Kỳ: "Tỷ tỷ ngươi không ở nhà sao, ngươi xin tỷ ấy dẫn ngươi đi đi.”
Lưu Minh Viễn cúi đầu, lắc đầu nói: "Tỷ tỷ ta ở nhà thêu áo cưới rồi.”
Nhà cậu nhóc không giống với Trương Tử Kỳ. Ca ca Trương Tử Kỳ là tiểu đội trưởng đội tuần tra vệ binh trong thành phố, những người bán hàng rong buôn bán đều cầu nhờ huynh ấy chăm sóc.
Ca ca cậu nhóc lại có lương bổng hàng tháng, xem một hai bộ phim đúng là không có vấn đề gì.
Trương Tử Kỳ trầm mặc một lúc lâu, nói: "Vậy chờ ta đi xem, quay về sẽ nói cho ngươi biết chuyện sau.”
Ánh mắt Lưu Minh Viễn sáng lên: "Được!”
Rạp chiếu phim.
Buổi chiều sau khi bộ phim cuối cùng kết thúc, Lộ Dao gọi Chu Châu, Ôn Giản và Cẩu Tử, chỉ vào Khốc Bát câu: "Đây là Khốc Bát, nhân viên soát vé mới tới. Ôn Giản nếu có thời gian thì dẫn hắn đi xung quanh một chút, chủ yếu là kiểm tra vé, hướng dẫn khách và dọn dẹp.”
Rạp chiếu phim đã không tìm thấy nhân viên dọn dẹp phù hợp, công việc dọn dẹp tạm thời được chia sẻ và bàn giao cho mỗi nhân viên.
Lộ Dao suy nghĩ một chút, lại nói: "Tôi phát hiện có rất nhiều khách không biết sử dụng nhà vệ sinh. Khốc Bát đến, có thêm nhân lực, đến khi gần đến lúc rời khỏi phòng chiếu, chia một người thay phiên nhau đến cửa nhà vệ sinh chỉ dẫn đi.”
Lúc đầu mỗi một chỗ trong toilet đều có văn bản chỉ thị, sau đó lại thêm hình minh họa, vẫn có rất nhiều khách không hiểu, chỉ đành phải có người đi hướng dẫn một chút.
Khốc Bát không nhịn được nở nụ cười, dùng một loại ánh mắt kỳ lại nhìn Lộ Dao: "Bà chủ, ngươi đang nói đùa à? Làm gì có chuyện không có người không biết sử dụng nhà vệ sinh chứ? Ngươi cho rằng dân chúng Lương Kinh đều là kẻ ngốc sao?”
Ôn Giản, Chu Châu và Cẩu Tử dùng một loại ánh mắt bình tĩnh lại bao dung nhìn hắn.
Khốc Bát: "Tại sao lại nhìn ta như thế? Ta nói không đúng à?”
Lộ Dao phất tay về phía Ôn Giản và Cẩu Tử: "Hai người vất vả một chút, dẫn hắn đến nhà vệ sinh và phòng chiếu phim xem một chút. Trước tiên chỉ bảo việc ngày mai hắn phải làm đã. Ngày mai "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" sẽ phát sóng tập đầu tiên, đừng để đến lúc đó có thể làm khách mích lòng.”
Khốc Bát được hai người Ôn Giản dẫn đi, Lộ Dao vẫy tay bảo Chu Châu đến gần: "Cô có thấy có nhiều phụ nữ muốn đến xem phim không?”
Chu Châu liên tục gật đầu: "Rất nhiều. Tiểu Hoa tỷ sống cạnh nhà ta biết ta làm việc trong rạp chiếu phim, gần đây thường xuyên tới tìm ta nói chuyện. Còn có Tuyết Nga tỷ ở đối diện, sáng nay vụng trộm nhét một nắm đậu phộng cho ta, hỏi thăm chuyện "Diệp Khinh Chu" nữa.”