Ánh mắt của Lộ Dao thản nhiên đảo một vòng từ những người đàn ông đang xếp hàng chờ soát vé đến những cô gái đang chờ trong đại sảnh: "Rạp chiếu phim là để chiếu phim. Đàn ông được xem thì đàn bà cũng có thể xem. Nhưng kỳ cục ở chỗ rõ ràng là rạp nhà tôi không phải nơi mờ ám khuất tất gì mà sao lại chẳng có phái nữ nào đến xem vậy? Các nàng không muốn xem sao? Không thích hả? Hay là có người không cho các nàng tới? Nếu hỏi vì sao chỉ tặng vé cho phái nữ thì cũng chẳng có lý do gì đặc biệt. Đều là đàn bà con gái với nhau, tôi cảm thấy phim vừa hay vừa thú vị nên cũng muốn cho các nàng xem một chút thôi ấy mà."
Mục đích của cô đơn giản vậy đấy. Mời phái nữ ở triều Đại Vũ xem một bộ phim, cho các nàng được thử hưởng thụ cách giải trí này.
Nói xong, cô nhìn về phía người đàn ông đang cầm vé sự kiện kia: "Tôi cũng có lời muốn nói. Ông thân là đàn ông đàn ang sao phải cầm vé sự kiện chuyên dành cho phái nữ tới đây vậy? Muốn xem phim sao không tự mình mua vé đi?"
Trong sảnh lớn lập tức lặng ngắt như tờ. Dân chúng triều Đại Vũ dù là nam hay nữ đều như đã bị dọa sợ vậy.
"Đàn ông cầm vé sự kiện sẽ bị huỷ bỏ hết." Lộ Dao nói xong thì xoay người đi, không nhìn người đàn ông kia nữa. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Các cô nương, các đại thẩm, mời qua bên này soát vé. Phim sắp bắt đầu chiếu rồi, soát vé được tặng bỏng ngô và Coca Cola đấy."
Người nọ bị nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc nên cảm thấy mất hết mặt mũi. Đặc biệt là những người phụ nữ kia toàn là người quen ở chung một con phố với hắn ta cả khiến hắn ta thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên vung nắm đấm về phía Lộ Dao.
Khốc Bát đứng ngay sau lưng Lộ Dao, tay chân nhanh nhẹn vọt qua người cô, dùng một tay chặn nắm đấm kia lại rồi trở tay túm lấy cổ tay người đàn ông kia, cho hắn ta một đòn đo ván trên mặt đất: "Không được lợi lộc gì nên muốn đánh người à? Khó coi quá đấy. Bà chủ, người này xử lý như nào bây giờ?"
Lộ Dao: "Đuổi ra ngoài."
Trong đám người bỗng nổi lên tiếng xôn xao. Chu Châu thấy trong hàng dài bên kia có mấy người đàn ông lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Không cần hỏi cũng biết đây là những người cầm vé sự kiện của người thân là nữ trong nhà muốn tới xem phim chùa.
Lưu Minh Viễn đứng ở cửa, mặt đỏ bừng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Các cô nương và đại thẩm đều đi qua phía Lộ Dao soát vé. Lưu Tuyết Nga nhìn Lưu Minh Viễn: "Ta muốn đi vào."
Lưu Minh Viễn cúi đầu, không nói lời nào.
Lưu Tuyết Nga đi về phía trước mấy bước rồi lại lùi về, rút túi tiền đeo bên hông ra đếm đủ ba mươi văn tiền đưa cho cậu nhóc: "Cầm đi mua vé đi, vẫn kịp xem suất tiếp theo đấy. Còn tấm vé "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" kia thì mau đưa về, gọi nương tới."
Lưu Minh Viễn ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác: "Tỷ lấy đâu ra số tiền này vậy?"
Lưu Tuyết Nga: "Mấy năm nay ta thêu khăn tích góp được. Hôm qua Chu Châu đã nói với ta rằng không thể đưa vé cho người khác vì bà chủ Lộ sẽ không nhận rồi."
Chu Châu cực kỳ thích Lộ Dao, cũng hay nói về cô với Lưu Tuyết Nga.
Thế nên nàng ấy cũng biết một chút về tính cách của Lộ Dao. Nàng ấy đoán rằng chuyện cho người khác vé này có thể không thuận lợi nên trước khi ra khỏi ra đã cắn răng đếm một chút tiền mang đi.
Vẻ mặt Lưu Minh Viễn đỏ bừng lên, lại không ngóc đầu lên được: "Tỷ, là lỗi của ta."
Lưu Tuyết Nga nhét tiền vào trong tay cậu nhóc: "Rạp chiếu phim tốt như vậy đến ta còn muốn xem, huống chi là đệ. Chuyện này về nhà rồi nói sau, bây giờ đệ mau về gọi nương tới đi. Ngoài miệng nương nói bận làm việc nhưng sao có thể không muốn xem cho được?"
Lưu Minh Viễn quay đầu chạy đi, vừa không còn mặt mũi nào nói chuyện tiếp với Lưu Tuyết Nga, vừa nghĩ đến Lưu thị là lại thẹn trong lòng.
Chuyện vé sự kiện không đưa tới sóng gió quá lớn. Sau khi soát vé xong, Lộ Dao bèn tự mình dẫn các cô gái và bác gái vào phòng chiếu phim.
Vé mà cô lấy đều xếp cùng một hàng ngay ngắn nên sau khi vào phòng chiếu, khách chỉ cần ngồi theo số trên vé là được.
Chẳng biết từ bao giờ mà một chiếc xe ngựa cực kỳ sang trọng xa hoa đã dừng lại trước cửa rạp chiếu phim.
Thị nữ quay vào trong xe cung kính cúi đầu nói: "Chủ tử, đã hỏi thăm rõ ràng rồi."