Hôm nay Vạn Bảo Châu và Hồng Ngọc cũng tới, vẫn là lối ăn mặc nam trang kia.
Vị trí ngồi của hai người bọn họ cách màn hình lớn quá xa nên Hồng Ngọc không nhìn rõ, thành ra vẻ mặt vẫn bình thường.
Vạn Bảo Châu hiểu đoạn quảng cáo này nên mở quạt xếp ra che miệng lại, khoé miệng không nhịn được mà muốn nhếch lên.
Trong phòng bán vé, Phó Trì đứng trong khu nghỉ ngơi xem quảng cáo xong thì quay đầu đi tìm Lộ Dao: "Ai quay đoạn quảng cáo này vậy?"
Lộ Dao đang lựa chọn phim mới nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: "Cái quảng cáo bỏng ngô và Coca Cola kia ấy hả? Tôi và mọi người trong cửa hàng đồ ăn nhanh cùng bàn bạc với nhau đấy. Sao thế?"
Phó Trì đẩy mắt kính trên sống mũi một cái rồi thấp giọng đáp: "Ý tưởng rất cũ nhưng đối với người nơi này thì lại vượt quá mức quy định rồi. Nhất là hình ảnh quái vật bò ra khỏi màn hình kia."
Có sao nói vậy thôi. Đoạn quảng cáo này có hai bước ngoặt vô cùng hay ho.
Trong nửa phần đầu trước khi quái vật bò ra ngoài thì đôi nam nữ chính ở trong hoàn cảnh và bầu không khí tương đối thoải mái, cảnh mua bỏng ngô còn được chiếu một cách đặc biệt, thể hiện được mục đích mà đoạn phim này muốn quảng cáo.
Giữa chừng bỗng nhiên con quái vật bò ra khỏi màn hình, vừa phủ một lớp sương mù cho đoạn phim vừa thu hút ánh mắt của người xem.
Một giây đó thật sự rất đáng sợ.
Đến cuối đôi tình nhân nhỏ bị quái vật đuổi theo dồn vào trong góc. Cảnh tượng quái vật nuốt nước miếng và giơ móng vuốt không ám chỉ một màn đáng sợ sắp phát sinh. Kết quả là quái vật chỉ cầm Coca Cola và bỏng ngô đi.
Tiết tấu của đoạn quảng cáo này là thả - chặt - thả, cuối cùng còn cho thêm một hình ảnh đặc tả, cường điệu hoá ấn tượng là Coca Cola và bỏng ngô rất ngon, ngay cả quái vật cũng bị sự thơm ngon này thuyết phục nữa.
Hơn nữa hình ảnh con quái vật kia làm rất chân thật. Phó Trì đã nhìn thấy rất nhiều dụng cụ biểu diễn hiếm lạ rồi nhưng vẫn cảm thấy con quái vật này hết sức chân thật.
Ở một thời đại dân chúng chân chất thật thà chưa trải qua bùng nổ tin tức này thì dù chỉ là một chút, bọn họ cũng rất có thể xem là thật.
Nghe Phó Trì phân tích xong, Lộ Dao cong mắt lên, buồn cười lắm mà may vẫn nhịn được. Cô khó mà nói được là con quái vật bò từ trong màn hình lớn ra kia là hàng thật, do bảo vệ khu vui chơi Thanh dốc hết sức diễn ra.
"Cô cười cái gì?" Phó Trì khó hiểu.
Lộ Dao lắc đầu liên tục: "Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy anh không hổ là đạo diễn, phân tích rất toàn diện."
Phó Trì nhíu mày: "Hình như bà chủ không hề lo lắng gì nhỉ? Cô không lo người ở nơi này sẽ hiểu nhầm quái vật trong màn hình cũng có thể bò ra ngoài à?"
Lộ Dao: "Bọn họ hiểu nhầm như vậy cũng là bình thường thôi. Đến lúc đó chúng ta bác bỏ tin đồn rồi sửa lại là được rồi."
Mở một rạp chiếu phim ở thời đại này nên cô cũng đã chuẩn bị tinh thần có thể sẽ có những hiểu nhầm rồi.
Nhưng cô không muốn chỉ vì sợ hãi mà rụt rè không dám làm.
Muốn đạt tới mục đích "đi một ngày đàng học một sàng khôn" thì không phải chỉ lựa chọn mấy bộ phim cổ trang cơ bản hợp với tình hình ở thời đại này là có thể làm được.
Lộ Dao có một kế hoạch quay phim rất dài. Cô vừa muốn từ từ đề cao năng lực tiếp nhận của người dân vừa muốn chờ cơ hội để mở ra không gian tưởng tượng.
Sát vách rạp chiếu phim chính là phòng đọc sách. Thỉnh thoảng Lộ Dao cũng qua đó đi lòng vòng mua mấy quyển sách giải trí.
Cô không hề cảm thấy tất cả mọi người ở thời đại này đều ngu dốt bất tài. Bọn họ có rất nhiều ý tưởng đối với chuyện không trung, đồng áng, thuỷ vận. Chỉ là do giới hạn thời đại nên lý thuyết và thực hành đều phát triển chậm chạp mà thôi.
Phó Trì không thể nào hiểu nổi, chỉ cảm thấy bà chủ làm việc không cẩn thận gì cả, nhất là ở thời đại như thế này.
Lộ Dao cũng không định giải thích tiếp mà nhắc đến chuyện khác: "Bộ phim vừa mua về kia cũng sắp làm xong công tác chuẩn bị rồi. Tôi định ba ngày nữa sẽ thông báo, sau đó năm ngày nữa sẽ chính thức công chiếu."
Đến lúc đó tập ba của bộ phim "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" cũng sẽ được chiếu. E là hai bộ phim này sẽ phải đánh nhau rồi.
Nhưng cũng hết cách, phòng chiếu phim ít quá mà.
Chờ hoàn thành nhiệm vụ này rồi có lẽ sẽ có thể thả lỏng một chút.