Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56: Chữa Trị, Huyễn Giới Và Đâm Sau Lưng 2

Chương 56: Chữa trị, huyễn giới và đâm sau lưng 2 Chương 56: Chữa trị, huyễn giới và đâm sau lưng 2

Trong phòng bếp, Lộ Dao bật livestream, đang xào rau.

Nguyên liệu nấu ăn vẫn còn nên cô làm thêm một phần cho bệnh nhân.

Bạch Minh và Tiểu Gia nhìn bằng ánh mắt mong ngóng, thỉnh thoảng hút vào một ít nước miếng chảy ra, dường như khát khao trong mắt hóa thành bản chất.

Lộ Dao thấy buồn cười, vừa lấy đồ ăn ra khỏi nồi vừa nói nhỏ: "Tôi có dự trữ nguyên liệu nấu ăn, hôm nay nhân viên chúng ta cũng ăn món này!"

Tiểu Gia từ cậu bé đáng thương biến thành thiếu niên tràn đầy sức sống chỉ trong một giây: "Yêu bà chủ nhất!"

Bạch Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi lục tủ lạnh, quả nhiên nhìn thấy phần nguyên liệu nấu ăn được dự trữ từ trước.

Cậu ta rất muốn ăn món thịt xào cùng với rau, trái cây kia.

Lúc nãy khi Lộ Dao múc đồ ăn ra, cậu ta lén lấy đầu ngón tay quết một ít nước xốt ở trong nồi, chua chua ngọt ngọt, là hương vị mà cậu ta thích.

Lộ Dao thấy bọn họ thật sự thèm nên xào thức ăn mà bệnh nhân gọi thêm xong liền bắt đầu làm cơm cho nhân viên.

Kỳ Sâm và Hạnh Tử ở bên ngoài tiếp khách, nhìn thấy phòng bếp lại đang nấu ăn, đều không tự chủ được nuốt nước miếng, đồ ăn hôm nay thật sự quá thơm.

Thủy Ngưng Hoa và hai y tá ngồi uống cà phê và ăn bánh quy chung với nhau.

Lần đầu tiên Trần Lệ đến cửa hàng đồ ăn nhanh, nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ cảm thấy không bình thường, lúc uống cà phê đã không nói nên lời.

Hèn gì viện trưởng nói nơi này có thể chữa khỏi bệnh mất hồn, cô ấy chỉ uống một ly cà phê, ăn một cái bánh quy bơ đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, vậy chẳng phải những phần ăn đặc biệt mà chủ quán làm cho bệnh nhân sẽ khiến người ta phát điên ư?

Đột nhiên cảm thấy hơi hâm mộ bọn họ.

Thủy Ngưng Hoa và Hồng Xuân không để tâm uống cà phê, ánh mắt lại thường nhìn vào trong phòng bếp, chủ quán vẫn đang nấu cơm, là cho nhân viên sao?

Không biết lát nữa có thể ăn ké một chút không, tuy rằng chưa nếm thử món ăn ngon bán ở trong cửa hàng, nhưng cơm cho nhân viên chắc chắn cũng ngon.

Tiểu Gia nhạy bén cảm giác được ánh mắt phóng đến từ đằng xa, kéo kéo Bạch Minh, đám người cô ta lại muốn ăn ké cơm của chúng ta.

Bạch Minh vuốt cằm, xoay người đi ra ngoài nói với Hạnh Tử hai câu, mới quay lại một cách ung dung.

Đợi bệnh nhân dùng cơm xong, Bạch Minh và Tiểu Gia nhanh chóng lau dọn bàn.

Hạnh Tử tìm Thủy Ngưng Hoa, uyển chuyển nói rằng buổi chiều bọn họ còn phải bán hàng, giữa trưa cần nghỉ ngơi một lát.

Vốn dĩ từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều là thời gian nghỉ ngơi.

Vì tiếp đãi bệnh nhân mắc bệnh mất hồn mà Lộ Dao luôn bận rộn, lúc này đã sắp đến hai giờ.

Sắc mặt của Thủy Ngưng Hoa hơi xấu hổ, lập tức đứng dậy, thanh toán xong chuẩn bị dẫn bệnh nhân rời đi.

Lộ Dao đi ra từ trong phòng bếp, đưa một cái hộp, cười nói: "Nghe Tiểu Hồng nói bệnh nhân không muốn đi, tôi chuẩn bị một ít kẹo, không nhiều lắm, có thể chia cho bọn họ nếm thử."

Bên trong hộp chứa kẹo trái cây bình thường nhất, nhưng số lượng không ít, ít nhất là đủ cho toàn thể viện điều dưỡng mỗi người hai viên.

Lộ Dao nghe Hồng Xuân nói rằng dẫn người bệnh đi ra ngoài tốn rất nhiều sức lực, bởi vì bọn họ mắc bệnh, không có cách khống chế tâm trạng của bản thân, không muốn đi ra ngoài không muốn để ý ai, Lộ Dao làm xong phần ăn đầu tiên thì đi ra ngoài một chuyến, mua một ít kẹo ở siêu thị gần đây.

Thủy Ngưng Hoa ôm cái hộp, mặt hơi đỏ lên: "Cảm ơn chủ quán."

Khi đi vào năm bệnh nhân giống như cái xác không hồn, nhưng lúc rời đi thì trong đôi mắt có ánh sáng, vẻ mặt cũng trở nên sinh động, dường như có thể lập tức xuất viện.

Bọn họ đứng thành một hàng ở cửa, lớn tiếng nói cảm ơn Lộ Dao. Quay người lại nói cảm ơn với Thủy Ngưng Hoa và hai vị y tá.

Sau khi người của viện điều dưỡng rời đi, Lộ Dao kiểm tra sổ sách một chút, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, gọi Hạnh Tử đến: "Bữa ăn của viện điều dưỡng này sao lại thanh toán thù lao cho hai mươi năm? Có phải viện trưởng lầm hay không?"

Hạnh Tử lắc đầu: "Không phải, cô ta nói vô cùng cảm ơn cô, còn xin lỗi vì ngày hôm qua đã xúc phạm."

Bạch Minh cũng nói: "Hai mươi năm chẳng là gì cả, bà chủ đừng lo, cứ nhận là được."

Lộ Dao: "..."

Thật sự chẳng là gì sao?

Tiểu Gia ở bên cạnh thúc giục: "Bà chủ, đói đói, cơm cơm."

Cơm cho nhân viên đã làm xong từ lâu, để ở trong hộp giữ ấm được làm ra từ ảo thuật, mang ra là có thể ăn.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 3
Vanvuqwert
Reader
1 Tháng Trước
Chấm
Trả lời
| 0