Lộ Dao dỗ dành Chu Châu xong thì chuẩn bị đến cửa hàng Lông Xù, trước khi đi còn đến chào Khốc Bát: “Tan làm đừng đi vội, đợi tôi về nhuộm tóc cho anh.”
Khốc Bát đỏ mắt đứng ở cổng soát vé, hắn cúi đầu, xua tay ra hiệu “đã nghe rõ”.
Cảm xúc mà “Mùa hoa rơi gặp lại chàng” mang đến quá mãnh liệt và kéo dài, đến nỗi mà khi nhắc đến chuyện nhuộm tóc, Khốc Bát cũng không vui lên nổi.
Hắn là sát thủ, thời thơ ấu của hắn không khác Hoa Thời là bao.
Nếu không có lão Các chủ nhặt hắn về Lăng Tiêu Các thì có thể hắn đã chết non vào cái năm bị mất mùa.
Mấy năm nay, Lăng Tiêu Các phát triển khá tốt, bọn họ không đến mức phải rơi vào cảnh lưu lạc như Hoa Thời, nhưng khi nhìn thấy nàng cũng không khỏi cảm thấy cảm thông.
Chu Châu dựa vào tường mà khóc, “Hoa rơi” còn xúc động hơn cả "Thiên Hạ Đệ Nhất" nữa.
Câu chuyện này có nhiều tình tiết để phát triển, cốt truyện được cất giấu dưới những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, lúc đầu thì nhẹ nhàng vui vẻ bao nhiêu thì kết phim đau thương cô đơn bấy nhiêu.
Các sự kiện nhỏ ở nửa phần đầu của bộ phim đã khắc hoạ tính cách và những trải nghiệm của nhân vật một cách chân thật tinh tế, cuối cùng hai người đã lựa chọn những hướng đi vô cùng phù hợp và hợp lý bằng sự quyết tâm và kiên quyết không thể lay chuyển.
Đau lòng nhất chính là đoạn kết.
Chu Châu không biết tại sao mình lại thấy khó chịu, nhưng cứ nghĩ đến Hoa Thời và Thẩm Hương Quân là tim nàng ta lại vừa nặng nề vừa đau.
Nàng ta trượt dọc theo vách tường, ngồi xổm trên mặt đất, cố nén tiếng nức nở xuống.
Khốc Bát vốn đã xốc lại tinh thần, chuẩn bị tiếp tục làm việc, nhìn thấy Chu Châu, cảm xúc mà hắn khó khăn lắm mới áp xuống được lại trỗi dậy, hắn yên lặng đi đến bên cạnh Chu Châu.
Hai người ngồi xổm ở góc tường, vừa khóc vừa lau nước mắt như hai con cún nhỏ.
Phó Trì đứng ở một bên: “...”
Anh ta không phải là đạo diễn của "Hoa rơi", nhưng cũng có rót vốn vào đó. Hình như Lộ Dao còn chưa biết bộ phim này được mua từ công ty của anh ta.
Tâm trạng của Phó Trì hơi phức tạp, lúc đầu anh ta không hiểu tại sao Lộ Dao lại chọn đúng bộ phim từ mấy năm trước này giữa rất nhiều bộ phim cổ trang khác. Tuy tình tiết hoán đổi linh hồn rất mới mẻ và độc đáo, nhưng không có yếu tố quỷ thần, lại đề cập tới tranh đấu giữa chốn triều đình, chưa chắc gì người dân đã hiểu được.
Bây giờ nhìn thấy phản ứng của khách hàng và nhân viên cửa hàng, hình như anh ta đã hiểu rồi.
Vạn Bảo Châu bước từ phòng chiếu phim ra, đi vào nhà vệ sinh. Nàng ta đang mặc đồ nam nên không thể ngang nhiên bước vào nhà vệ sinh nữ được nên phải chờ ở lối đi nhỏ đến khi không có ai mới dám đi vào.
Thuý Châu đứng trước bồn rửa mặt, dùng khăn lạnh dán vào hai mắt, lúc nãy nàng ta đã khóc rất nhiều trong phòng chiếu phim.
Cốt truyện ban đầu của "Hoa rơi" quá hấp dẫn, nàng ta rất tin tưởng hai người kia chắc chắn sẽ thành đôi.
Không ngờ được rằng, Thẩm đại nhân đã tỉnh táo, Hoa Thời còn tỉnh táo hơn.
Khi mọi chuyện đã được giải quyết cũng là lúc bọn người quyết định rời xa nhau.
Thật ra Thuý Châu có thể hiểu được Hoa Thời.
Tự tiến cung làm cung nữ, nàng cũng chỉ muốn được sống, cố gắng hết sức để sống lâu hơn một chút.
Sau khi được phân làm thị nữ cho công chúa Đức Nghi, nàng đã không còn nghĩ đến việc gả chồng nữa, kết thúc tốt nhất trong cuộc đời này là chăm sóc công chúa đến già, đến tuổi rồi thì tự chải đầu.
"Hoa rơi" khắc họa tình cảm vừa kìm nén vừa trong sáng, hai người luôn ở bên nhau, có cãi vã, có bất hoà, có ôm nhau, nhưng mãi đến cuối vẫn chưa hôn nhau lần nào, cũng không bày tỏ với nhau, chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt nặng trĩu, cảm xúc trào dâng.
Mơ hồ, nhưng mãnh liệt.
Thúy Châu tự biết cả đời này nàng ta không thể có được điều đó, nhưng vẫn không kìm được mà khóc thay cho họ.
Vạn Bảo Châu bước ra, rửa sạch tay rồi đưa tay vào máy sấy tay tự động, gió nóng quét qua làn da, rất nhanh đã hơ khô tay: “Món đồ này nhìn thì nhỏ mà có ích thật.”
Thuý Châu cúi đầu, giọng nói vẫn còn mang theo tiếng nức nở: “Chủ tử nói phải.”
Vạn Bảo Châu không khóc. Khi hết phim, cả phòng chiếu phim đã khóc thành cả một dòng sông, cô nương này chỉ hơi nhướng mày, vẻ mặt bình thản, bây giờ còn nở nụ cười: “Lúc trước em còn không muốn đi, hôm nay lại khóc đau lòng thế này, sau này vẫn để Thanh Phỉ đưa ta đi thì hơn.”
Thuý Châu bỗng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, vội vàng nói: “Chủ tử, việc này cứ để em làm. Thanh Phỉ cẩu thả, vẫn nên canh giữ ở phủ với Tử Tô đi.”
Ý cười trong mắt Vạn Bảo Châu càng đậm hơn, chắp hai tay đã hơ khô ở sau lưng: “Đi thôi, đi tìm bà chủ nhỏ nói chuyện thôi nào.”
Vốn không định kết giao với Lộ Dao quá sớm, nhưng càng ngày những món đồ mà rạp chiếu phim bày bán càng thú vị, bộ phim "Hoa rơi" rất hay, nàng ta không muốn đợi nữa.