Bá tánh của triều Đại Vũ từ phòng chiếu phim đi ra, thấy hai người ngơ ngơ ngác ngác nằm sấp bên bức tường trong suốt, không động đậy gì, trong mắt lộ ra vẻ thương xót.
Cảnh phố và dòng người bên ngoài cửa sổ thủy tinh thật sự linh động, đầu óc Bạch Cẩm dần khôi phục chuyển động, không chết tâm hỏi: “Lẽ nào nơi này là Hoành Điếm?”
Bạch Tranh đã từ bỏ việc suy xét, lắc đầu như thằng ngốc: “Anh không biết.”
Lộ Dao lại đi đến sau lưng họ, nhỏ giọng nói: “Không phải Hoành Điếm, đây là triều Đại Vũ.”
Bạch Cẩm: “Triều Đại Vũ?”
Lộ Dao: “Chuyện này không quan trọng, đừng quên nhiệm vụ chủ yếu đến đây hôm nay.”
Nhân lúc phim đang chiếu ít người, Lộ Dao bảo nhân viên chia nhóm tập hợp ở khu nghỉ ngơi, tiến hành kiểm tra sức khỏe.
Kiểm tra sức khỏe thông thường bao gồm các hạng mục như chiều cao, cân nặng, huyết áp, thị lực, thính lực, dung tích sống vân vân, còn có một hạng mục rút máu, đây còn là quy trình đã đơn giản hóa gần hết.
Mấy hạng mục trước vẫn ổn, chờ đến lúc rút máu, nhân viên của triều Đại Vũ đều rất kháng cự, Lý Xuân Hoa mới đến trực tiếp sợ khóc.
Lộ Dao xua tay: “Bỏ đi, không rút máu. Mấy hạng mục này cũng đủ rồi.”
Lý Xuân Hoa như được ân xá, rút cánh tay về, lùi về phía sau.
Hồng Ngọc xếp hàng ở sau lưng Lý Xuân Hoa, nghe nói cũng thở phào.
Bạch Cẩm gọi nàng: “Cô qua đây.”
Cấp tốc đo chiều cao, cân nặng, huyết áp xong xuôi, chỉ còn kiểm tra thị lực.
Hồng Ngọc căng thẳng trong lòng.
Nàng đã thấy quá trình kiểm tra sức khỏe của Lý Xuân Hoa và Triệu Kim Hương, biết phần này là khám mắt.
Tính tới tính lui cũng không ngờ bà chủ nhỏ còn có chiêu này.
Bệnh ở mắt, giờ không giấu được nữa.
Bạch Cẩm dùng máy thử thủy tinh thể cho Hồng Ngọc trước, tùy miệng hỏi thăm: “Cô bắt đầu nhìn không rõ đồ vật từ khi nào?”
Gâm trạng Hồng Ngọc phức tạp, chốc lát cảm thấy hổ thẹn với Vạn Bảo Châu, cả nhiệm vụ đơn giản thế này cũng làm không xong, chốc lát lại thấy tuyệt vọng sâu sắc, đôi mắt đã hỏng rồi, thậm chí sau này có thể mất đi ánh sáng hoàn toàn.
Người như nàng đây, sớm đã mất đi tư cách hầu hạ Công chúa điện hạ.
Hồng Ngọc luôn không chịu đối mặt với hiện thực, đến tình trạng như này rồi, lại không thể không tỉnh táo, hắng giọng trả lời: “Khoảng ba năm trước, mới đầu chỉ là tầm nhìn mơ hồ, đến nay đã không thể nhìn rõ vật, người ở trước mắt cứ như một nắm mì vắt nhão nhoẹt.”
Bạch Cẩm gật đầu: “Đeo cái này lên, lại nhìn lên tường, trả lời câu hỏi của tôi.”
Hồng Ngọc không hiểu lý do, nhận lấy đồ vật nữ tử kia đưa cho, phát hiện đồ này rất giống thứ nhị trưởng quầy thường hay đeo trên mặt.
Nàng vốn tưởng đó là đồ trang sức độc đáo, sau khi đeo lên thì sững sờ, thị lực bên mắt phải đã rõ lại.
“Đây là cái gì?” Hồng Ngọc không hiểu nổi, giọng nói cũng run rẩy.
Bạch Cẩm gõ nhẹ lên tường: “Có thể nhìn rõ hàng biểu tượng này không?”
Hồng Ngọc gật đầu.
“Phân biệt là hướng về đâu, nói tôi nghe.”
...
Kết thúc kiểm tra thị lực, Bạch Cẩm không nhịn được châm chọc: “Tôi còn tưởng có vấn đề gì lớn, chỉ là cận thị mà thôi. Mắt trái hai độ bảy lăm, mắt phải ba độ, số độ cũng không tính là cao, một tiếng sau mắt kính có thể giao đến, đến đấy nhớ tìm Lộ Dao lấy.”
Lúc kiểm tra thị lực, tiểu tỷ tỷ này luôn chứa nước mắt trong mắt, vẻ mặt tuyệt vọng, lúc vui lúc buồn, làm đến độ cô ấy không dám hỏi nhiều.
Hồng Ngọc đang dụi mắt, nghe nói thì ngừng lại, không hiểu lời cô ấy.
Bạch Cẩm thử giải thích, sau đó phát hiện Hồng Ngọc không có bất cứ kiến thức thường thức y học gì, nói đến miệng lưỡi khô khan cũng giải thích không được.
Nhân viên bên triều Đại Vũ này kiểm tra sức khỏe sắp xong, Phó Trì mới từ phòng nghỉ đi ra, đến ngồi xuống trước mặt Bạch Tranh, ung dung xắn ống tay áo lên để lộ cánh tay.
Bạch Tranh không đếm rõ rốt cuộc hôm nay cậu ấy đã kinh ngạc bao nhiêu lần rồi nữa.
Lúc anh hai nhắc nhở ở rạp chiếu phim có người quen, cậu ấy còn nghĩ xem có thể là ai, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến là người này.