Lộ Dao lắm tiền nhiều của 1
Lộ Dao phát hiện có người tới gần, cô ngẩng đầu nhìn Vạn Bảo Châu: "Sao vậy?"
Tầm mắt Vạn Bảo Châu dừng ở trên sách trước mặt Lộ Dao, nàng ta có chút hiếu kỳ, đi tới ngồi xuống đối diện hỏi: "Chúng ta nói chuyện đi?"
Trong rạp chiếu phim người đến người đi, Phó Trì bận rộn mày mò điều chỉnh góc quay của máy, ghi lại phản ứng lần đầu tiên được trải nghiệm bộ phim kinh dị của dân chúng triều Đại Vũ.
Diệp Tiêu giữ gìn trật tự ở cổng để ngăn có người chen hàng. Các quầy bán vé và đồ ăn vặt đều bị khách hàng vây kín khiến nơi đây vô cùng ồn ào.
Thúy Châu và Thanh Phỉ đứng từ xa, ngăn mọi người đến gần chiếc bàn trong góc.
Lộ Dao kẹp thẻ vào trong trang sách, đóng sách lại rồi gật đầu với Vạn Bảo Châu: "Thiên công tử muốn nói chuyện gì?”
Vạn Bảo Châu nhìn thấy cái tên trên bìa đen, ngẩn người ra: "Có thể cho ta đọc quyển sách này được không?"
Do khả năng của hệ thống, chữ trong từng khu vực cửa hàng sẽ được tự động chuyển thành chữ chung của thế giới hiện tại.
Lộ Dao đẩy cuốn sách qua, ra hiệu cho Hồng Ngọc mang ấm trà lên, nhân tiện thuận tiện cầm khay điểm tâm đến.
Hồng Ngọc đẩy kính mắt, quay người đi vào phòng khách.
Một lúc sau, nàng bê khay ra.
Trong bình thủy tinh có trà hoa, hai tách trà thủy tinh giống nhau và một đĩa bánh quy.
Vạn Bảo Châu trầm mê với nội dung trong sách, không chú ý đến nước trà và điểm tâm mới lên.
Lộ Dao rót trà, nhấp một ngụm nhỏ, không lên tiếng ngẩng đầu quan sát khách hàng ra vào.
Sau khoảng hai mươi phút, đài phát thanh thông báo khách hàng soát vé vào rạp, bộ phim thứ hai chuẩn bị bắt đầu.
Cuốn sách trong tay Vạn Bảo Châu chỉ còn một phần ba.
Trên đường, Lộ Dao nhận được tin tức của Cơ Chỉ Tâm, có tin tức về hai bộ phim mới mà cô rất mong đợi gần đây, một trong số đó có bộ phim thanh xuân vườn trường hiện đại đã nhận được báo giá.
Liên quan đến vấn đề giá cả, Lộ Dao và cậu ta tán gẫu thêm vài câu, vừa ngẩng đầu nhìn Vạn Bảo Châu đã đọc xong tiểu thuyết “Sự kiện giết người liên hoàn của đoàn tàu trên biển”.
"Toàn bộ câu chuyện về "Đoàn tàu trên biển" đều lấy cảm hứng từ cuốn sách này?" Vạn Bảo Châu có chút không thể chấp nhận được.
Lộ Dao hơi khó hiểu nhưng cô không phủ nhận điều đó.
Những đoàn tàu nổi trên biển, đồng hồ hẹn giờ hình tròn, súng ống mạnh mẽ, vũ khí uy lực cực đại, công cụ cách xa hàng dặm cũng có thể trực tiếp truyền lời... Tất cả những điều phi thường được thể hiện trong bộ phim đó chỉ là trí tưởng tượng thôi sao?
Vì sao phải làm như thật như vậy, nàng ta gần như đã tin vào điều đó.
Nỗi thất vọng sau kỳ vọng so với chưa từng kỳ vọng còn nặng nề hơn nhiều.
Vạn Bảo Châu cúi đầu, xem phim nàng ta cảm thấy hưng phấn bao nhiêu, bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu: "Thì ra đều là giả."
Lộ Dao đánh giá nàng ta trong chốc lát: "Hầu hết khách mời đều đến để thảo luận về kết thúc của “Đoàn tàu trên biển”. Hình như cô không mấy thích thú với kết thúc của câu chuyện này?"
Vạn Bảo Châu nhướng mi, sâu trong con ngươi tối sầm lại, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa lại thêm vài phần ngưng trọng: “Người viết ra câu chuyện này biết rõ lòng người sâu không lường được, tất nhiên kết cục tuyệt vời, nó đáng để thưởng thức một cách tinh tế. Chỉ là đối với ta, nó không nằm ngoài dự đoán."
Lộ Dao hiểu rõ: “Bởi vì cô cũng giỏi đoán lòng người nên mới mất đi cảm giác mới mẻ.”
Ánh mắt Vạn Bảo Châu sắc bén, không phủ nhận: "Tại sao không được?"
Lộ Dao lắc đầu: "Không có gì là không được."
Đôi mắt Vạn Bảo Châu lấp lóe, yên lặng nhìn chằm chằm Lộ Dao, không lên tiếng nữa.
Lộ Dao suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Vừa rồi cô nói đều là giả, ý là chỉ cái gì?”
Thanh Phỉ đột nhiên tiến lên một bước, giọng điệu có chút lo lắng: "Thiếu gia, nếu như còn chậm trễ nữa chúng ta không kịp vào yến hội."
Vạn Bảo Châu nhìn Lộ Dao: "Có thời gian ta sẽ nói chuyện cụ thể với ngươi."
Lộ Dao hiểu ý, vẫy tay với Cẩu Tử.
Cẩu Tử đến phòng khách và lấy hai hộp quà cao gần nửa người, được bọc trong hộp giấy dày có in hoa buộc bằng ruy băng, không nhìn thấy hiện vật nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác quý giá: "Thiên công tử đã đặt mua hai hộp điểm tâm, cả quà tặng đều được gói ở trong rồi.”
Thúy Châu và Thanh Phỉ mỗi người nhận lấy một hộp, cẩn thận cầm trên tay.