Lộ Dao lắm tiền nhiều của 3
Khi Chu Châu nghe nói quà tặng là bánh Trung thu, nàng ta vui mừng nhảy cẫng lên: "Chủ quán, ngươi muốn cho mỗi người chúng ta một hộp bánh Trung thu lớn thật à?"
Điệp Thất ôm trán, có vẻ rất đau đầu: “Bà chủ nhỏ làm vậy, sớm muộn gì cũng mất sạch của cải.”
Khốc Bát nắm bím tóc nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh: "Thật phóng khoáng, ta thích lắm. Nếu rạp chiếu phim thật sự thất bại, chủ quán đến nhà ta, nhà ta khá lớn."
Diệp Tiêu không thể không gõ Khốc Bát một phát.
Khốc Bát che sau đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Ngươi làm sao, muốn đánh nhau à?"
Diệp Tiêu ngửa đầu nhìn trời đầy khiêu khích.
Khốc Bát nổi giận xông tới định gây sự, nhưng bị Diệp Tiêu dễ dàng dùng một tay cản lại.
Phó Trì uể oải ngồi ở bên cạnh, hai chân dài nhấc lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Yên tâm đi, Lộ Dao khá giàu, không bại được ngay đâu."
Điệp Thất đột nhiên hứng thú, điên cuồng ám chỉ: "Ồ? Bà chủ có vẻ không giỏi quản lý tiền bạc lắm nhỉ, thực ra ngươi có thể thuê một trướng phòng (*) có năng lực."
(*) Trướng phòng: nhân viên kế toán, kiểm kê sổ sách thu chi.
Điệp Thất không có sở thích nào khác, chỉ thích sờ tiền.
Cho dù là của người khác hay của mình, chỉ cần ở trong tay nàng ấy, so với bỏ vào trong kho bạc còn an toàn hơn.
Diệp Tiêu đột nhiên nói: "Nàng quản lý tiền rất giỏi."
Điệp Thất theo bản năng hỏi: "Ai?"
Diệp Tiêu: "Lộ Dao."
Diệp Thất nhíu mày, có chút kỳ quái: "Sao ngươi biết? Ngươi rất hiểu chủ quán à?"
Diệp Tiêu ngừng nói.
Lộ Dao liếc nhìn Diệp Tiêu, cảm thấy hơi khó hiểu.
Diệp Tiêu đã ở trong rạp chiếu phim một thời gian, ngày ngày hắn lười biếng, phần lớn thời gian ít nói, làm việc cũng không xảy ra sai lầm.
Lần này rất giống với cửa hàng đồ ăn nhanh, nhiệm vụ của hắn hình như là giúp việc trong cửa hàng.
Nhưng những gì hắn vừa nói có một cảm giác quen thuộc, như thể hắn hiểu cô rất rõ.
Phó Trì nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Đã muộn rồi, chủ quán, phiền cô ra ngoài một chút.”
Vào ngày đặc biệt như Lễ hội đèn lồng Trung thu, đường phố tràn ngập những điều mới lạ.
Phó Trì muốn tư liệu hình ảnh, nhưng anh ta không thể đến các đường phố của triều Đại Vũ, chỉ đành nhờ Lộ Dao.
Lộ Dao cũng muốn cảm nhận không khí lễ hội đích thực thời cổ đại nên ban đêm quyết định đến Lễ hội đèn lồng.
Các nhân viên khác mang theo quà mà vui vẻ về nhà.
Diệp Tiêu nói ban đêm có rất nhiều người trên đường, Lộ Dao đi một mình không an toàn, hắn cũng không có việc gì nên đã cùng đi mua sắm với cô.
Khốc Bát và Điệp Thất vừa nghe, cũng ầm ĩ đòi đi cùng.
Lộ Dao cảm thấy càng nhiều người thì càng náo nhiệt nên cô cũng sẵn sàng chấp nhận.
Phó Trì thậm chí còn đưa cho mỗi người một chiếc máy ảnh cầm tay.
Điệp Thất và Khốc Bát cầm nó trên tay với vẻ mặt thận trọng, cẩn thận hơn nhiều so với cầm hộp bánh Trung thu.
Bốn người đi dạo phố, trong khi Phó Trì ở lại rạp chiếu phim.
Anh ta cũng không thấy nhàm chán. Anh ta điều chỉnh góc máy, qua tấm kính chụp cảnh đêm phố Tùng An từ nhiều góc độ.
-
Ngô đại thẩm, ông Lưu và Chu Châu ở cùng một con phố, ba người cùng nhau trở về, không giấu được nụ cười trên môi.
Bà chủ này thật sự quá hào phóng.
Những bánh Trung thu này không rẻ, giá của lồng chim bọn họ đều biết, loại rẻ nhất có giá hai mươi lạng bạc.
Hộp quà tết của họ ngoài việc không có lồng chim thì có năm hộp bánh Trung thu đầy đủ, xung quanh còn có lễ vật.
Bởi vì làm việc trong rạp chiếu phim mới có những phúc lợi như vậy.
Ngô đại thẩm mang bánh Trung thu về nhà, thấy một chiếc xe ngựa đậu trước cửa, trong lòng bà ấy mừng rỡ vô cùng, đi vào nhà thì thấy con trai đã về thật.
Bà ấy lớn tiếng nói: "Con về khi nào thế?"
Con dâu trả lời: “Con mới về thôi.”
Con trai của Ngô đại thẩm đang rửa mặt, thấy nương mình bưng một hộp đồ ăn lớn trở về, hắn giật mình: “Nương, nương gọi đồ ăn ở tửu lâu rồi à?”
Ngô đại thẩm đặt hộp gỗ lim lên bàn, mở từng lớp ra, cười rạng rỡ nói: "Không phải, đây là quà Trung thu của chủ quán tặng, đều là bánh Trung thu."
Con dâu nhìn thấy năm hộp đầy ắp bánh Trung thu thì vô cùng ngạc nhiên: “Mấy cái bánh Trung thu này không rẻ đâu. Có thật là quà của chủ quán tặng không?”
Ngô đại thẩm trách móc nhìn sang: “Con còn không hiểu người làm nương như nương, cho dù nương có mua đồ ăn đắt tiền, sao nỡ mua nhiều như vậy?”
Con dâu sững sờ gật đầu lia lịa, lúc trước Chu đại nương nói sẽ giúp Ngô đại thẩm tìm một cách sống tốt nhất, ban đầu nàng ấy còn nghi ngờ.
Bây giờ thì không còn gì để nói, bà chủ rạp chiếu phim này vung tay thật hào phóng.