Hung thủ chính là người đó! 1
Đây là bánh Trung thu la bàn của cửa hàng Blind Box, một miếng đối ứng với Thanh Sơn.
Thìa bạc cắt xuống, da bánh mềm dẻo, nhân màu xanh nhạt gói chung với đậu đỏ, hương trà thoang thoảng hòa trong sự thơm ngọt.
Hoàn toàn khác với vị ngọt ngấy trong tưởng tượng của Tần Minh Đức, nhấp một miếng đã tan chảy rồi, ngọt mà không ngấy, hình như lấy hơi ít.
Bệ hạ đang nhìn ở bên cạnh, lại không thể nói quá ngon, không đủ ăn, lấy thêm chút nếm thử.
Ông ấy tiếc nuối để thìa bạc xuống, Hoàng Thượng cắt một miếng bánh Trung thu nhỏ.
Vũ Đế ăn một miếng nhỏ trước, bên ngoài không có quá nhiều phản ứng, ăn được một nửa xong thì đặt đĩa xuống: “Thêm một cái nữa.”
Lần này Tần Minh Đức đã có kinh nghiệm, chọn một hộp khác, thìa bạc cắt xuống móc ra một miếng lớn, nhìn thấy mặt cắt của bánh Trung thu có một lớp trắng mịn, thìa bạc đè xuống mềm mà dai, ánh mắt chắc nịch.
Vũ Đế hỏi: “Sao vậy?”
Tần Minh Đức cúi người bẩm báo: “Bệ hạ, hình như đây là một chiếc bánh Trung thu nhân thịt.”
Bên trên không có tiếng động, ông ấy nói tiếp: “Lớp chính giữa như là thịt sống.”
Trong cung có hai tiểu thái giám nghe đến lùi về sau một bước.
Thật ra mỗi chiếc bánh Trung thu trong hộp đều có bao bì riêng, hộp đóng gói ma thuật đến từ Vùng đất của những giấc mơ, bên trong còn có ma pháp trận dạng nhỏ vô hình, dùng để giữ độ tươi.
Trên hộp đóng gói cũng viết rõ bảng thành phần và hạn sử dụng.
Tần Minh Đức đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, đáp lời: “Trên hộp viết, đây là một chiếc... Bánh Trung thu cá ngừ, trong nhân có một loại thịt cá sống. Thông qua cách xử lý đặc thù, có thể yên tâm ăn. Bánh Trung thu chưa mở bao bì có thể bảo quản nửa tháng, nhưng sau khi mở ra cần dùng hết trong một tiếng.”
Vũ Đế trầm tư, cá này vừa nghe thì không giống cá sông, nhưng nếu là cá biển, không thể lưu giữ trong trạng thái tươi sống vận chuyển đến Lương Kinh, chứ đừng nói đến lấy làm bánh Trung thu.
Bệ hạ không nói, Tần Minh Đức khổ sở trong lòng, đây chẳng phải là muốn ông ấy ăn thử một miếng bánh Trung thu nhân cá sống này sao.
Thân làm quan trong triều bao năm, chuyện ăn người trong tối đã gặp cũng đã làm rồi, nhưng không thật sự ăn thịt sống, không biết mùi tanh khó nhịn ra sao.
Tần Minh Đức hối hận lúc nãy tham lam, khoét một miếng to, lần nữa nhắm mắt đưa vào miệng, rồi lại mở to mắt: “Hửm?”
Hai tiểu thái giám thấy sắc mặt đại tổng quản thay đổi, khom lưng, trong mắt có vài phần thăm dò.
Mới đầu Tần Minh Đức không dám nhai kỹ, giờ nếm kỹ lại, chất thịt mềm dai, không có mùi tanh nào.
Hơn nữa thịt này hòa với mấy nguyên liệu khác rất hợp nhau, nhất là lớp sốt xanh nhạt mỏng bên ngoài kia, tươi sống hậu ngọt, vậy mà rất ngon.
Không cần nói nhiều, biểu cảm không thể khống chế được của đại tổng quản đã nói lên tất cả.
Sau đó, Vũ Đế cũng ăn bánh Trung thu hải sản, vị thật sự không tồi.
Chốn khác ở thâm cung, Phượng Tây cung cũng đang nếm thử hộp quà bánh Trung thu do công chúa Đức Nghi tặng.
Đức Nghi làm việc trước giờ đều như vậy, hai hộp bánh Trung thu đặt trước đều đưa hết vào cung, trực tiếp dâng lên cho Đế Hậu. Cùng vận chuyển vào cung chung với hộp quà bánh Trung thu còn có bưu thiếp và móc khóa búp bê.
Hoàng Hậu ăn bánh Trung thu, cảm thấy hết sức hài lòng, lại trông thấy bưu thiếp, là một tờ in cảnh Thẩm Hương Quân đứng dưới gốc cây hạnh nhân ngắm hoa.
Nàng giữ bưu thiếp lại, thưởng móc khóa búp bê cho đại cung nữ thân cận.
Rạp chiếu phim lặng lẽ thịnh hành trong cung, tiểu cung nữ và tiểu nội thị bắt đầu âm thầm nghe ngóng, có người muốn bánh Trung thu, có người muốn bưu thiếp, còn có rất nhiều người ngưỡng mộ Minh Ngọc cô cô bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, vậy mà được thưởng món đồ thú vị kia.
...
Tiếng vang của hộp quà bánh Trung thu không tồi, qua lễ Trung thu, vẫn còn rất nhiều người muốn mua, Lộ Dao quyết định nhân lúc còn nóng bán thêm nửa tháng, sau đó bán món mới.
Bánh Trung thu tròn bên Ngọc Quế Trai cũng liên tục cháy hàng, hai nhà vẫn sẽ tiếp tục hợp tác, đẩy ra loại mới.
Lộ Dao lấy vài món hàng từ bên Ngọc Quế Trai, đưa đến cửa hàng khác của phố thương mại, tiếng vang cũng rất tốt.
Bánh Trung thu tròn không chỉ là vẽ ngoại hình nhân vật bên ngoài, mà mỗi một vị cũng khác nhau.
Lộ Dao đề xuất ý kiến dùng tập tính sinh trưởng của cỏ cây thực vật dung hợp với trải nghiệm đời thường của nhân vật, làm ra chiếc bánh Trung thu khái niệm thuộc về từng nhân vật.
Lúc Ngọc Quế Trai muốn dùng thuốc bắc để tăng thêm công hiệu tẩm bổ. Nhưng vị của thuốc Bắc nồng nặc, bỏ vào bánh Trung thu rất khó lấp được, về mặt hương vị không đạt đến yêu cầu của Lộ Dao.
Sau đó có Chu Tố giúp đỡ, cùng Phùng Vĩnh phối ra một mùi vị cân bằng nhất.
Lộ Dao khá thận trọng, nhờ vả Bạch Kính.
Bạch Kính lại gọi một cô em họ học về thuốc bắc đến đi làm vài ngày nhằm bảo đảm phương pháp phối thuốc an toàn.